"Ai gây ra chuyện này?" Diệp Chu nhặt lá cây bên bệ cửa sổ, khó tin nói. "Hôm qua còn rất tốt."
"Sáng nay nghe thấy tiếng chim hót, chắc là chim gây ra." Thương Tấn kiểm tra chậu hoa một chút, thật sự là một đóa hoa cũng không chừa lại cho anh.
So sánh với chậu cây của Thương Tấn, Diệp Chu đột nhiên cảm thấy tổn thất của mình không đáng là bao, cậu nhiều lắm là rụng mấy phiến lá, Thương Tấn còn nở cả hoa, Diệp Chu vỗ bả vai Thương Tấn thở dài nói: "Đường sinh mệnh của cây dâu tây của cậu đúng là thăng trầm."
"Là do tôi sơ sót, đáng lẽ nên dự liệu trước những nguy hiểm có thể xảy ra." Thương Tấn cầm một cánh hoa lên, đi tới kệ sách, rút từ điển ra, kẹp vào bên trong.
Buổi trưa hết giờ học, Thương Tấn và Diệp Chu thương lượng nếu không làm một cái hàng rào đơn giản cho chậu cây, hai người liền dùng hiệu Thương Diệp chạy ra ngoài trường.
Diệp Chu đề nghị: "Dùng lưới sắt thì sao?"
"Cũng được..." Nhưng lưới sắt khá mảnh hơn nữa còn dễ rỉ, thực vật là sinh vật phải dầm mưa dãi nắng, thêm nữa hiện tại nhiều mưa, độ bền thấp. Thương Tấn đi tới đi lui chợt nghe tiếng chim hót, anh nghiêng đầu nhìn một cái, là một con vẹt đang ăn thức ăn trong lồng chim. "Tôi biết nên mua cái gì, chỉ cần bỏ ra ít tiền lại hoàn toàn không cần ra tay."
Nửa tiếng sau, Diệp Chu xách hai cái lồng chim bán kính tầm 30cm, Thương Tấn cầm một chồng hoa giấy đi vào ký túc xá.
"Hai người thật là..." Văn Nhân Húc khó tin nói, rõ ràng là hai người thành tích tốt như vậy, tại sao đường về của não luôn khác người thường?
"Hai người mua lồng làm gì?" Lưu Dư Thiên không để ý game đang chơi, đi tới muốn cầm lồng chim trong tay Diệp Chu, tin dữ liên quan tới chậu dâu tây, lúc sáng dậy cậu có nghe, nhưng dù sao động vật cũng là động vật, người còn có thể tìm động vật nói phải trái sao? "Hai người tính bắt con chim đó lại, còn phải biết đó là con nào chứ!"
Thương Tấn khó hiểu: "Ai nói với cậu bọn này mua lồng là để bắt chim?"
Lưu Dư Thiên ngây người: "Nếu không thì sao?"
Diệp Chu như chuyện đương nhiên nói: "Đương nhiên là để chăm dâu tây."
Lưu Dư Thiên trợn mắt há mồm, Thương Tấn và Diệp Chu cùng không để ý đến cậu ta, bắt đầu hành động mở đáy tam giác của lồng chim ra, đặt thân lồng sang một bên, lấy chậu dâu tây từ trên bệ cửa sổ đặt lên, lại tân trang lại thân lồng, cuối cùng lấy bốn cái dây lụa buộc chặt lại, cố định lại chậu cây. Sau đó lại mở giàn hoa giấy ra cố định, treo lên hai đầu tường hành lang, giàn hoa không rộng lắm, cũng sẽ không làm trở ngại đường đi bộ của người khác, tiếp theo lại đặt lồng chim lên.
Thương Tấn vỗ hai tay đầy bụi nói: "Đáng lẽ nên làm vậy sớm."
Hai người đứng trên hành lang một lúc đã sớm hấp dẫn lực chú ý của người trong ký túc xá, Chu Văn Đạo thở dài nói: "Ai, trời ạ! Hai người thật sự xem cái cây này như vật cưng hả? Nhìn xem, một chậu một phòng độc lập, đây là chung cư cao cấp hả!" Độ cao của giàn hoa lùn hơn tường rào 10cm, không chỉ phơi nắng được, dù có gió lớn cũng không lo lắng bi kịch bị rơi xuống.
"Nếu không sao có thể trở thành thi thần chứ, chỉ nhìn cái cây này là thấy được sự chênh lệch!" Một bạn học cùng tầng khác cũng tới tham gia náo nhiệt. "So với đống thịt trong ký túc xá của tớ đúng là trên trời dưới đất."
"Lồng tre này là hai người cùng mua sao?"
Giọng này vừa oang oang vang lên, gần như tất cả bạn học rảnh rỗi trong ký túc cũng tới vây xem, chủ nhân lồng chim nhanh chóng bị chặn trong vòng vây, chỉ nghe thấy tiếng lách tách không ngừng, chỉ một buổi trưa, ngay sau hiệu Thương Diệp, cây dâu tây của hai người lại trở thành phong cảnh trong vòng bạn bè lẫn BBS của đại học A.
LZ: Kinh hoàng! Nhà Thương Diệp lại nuôi loại dâu tây này!
LZ: Là một thành viên khoa tài chính, tại hạ may mắn cùng nhà ký túc với thi thần trong truyền thuyết, hơn nữa càng may mắn hơn chính là, còn ở cùng tầng. Trưa nay, tôi đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, tôi đây bị dọa sợ, xoay mình nhanh chóng xuống giường. Ra ngoài cửa, chỉ thấy một vòng người vây quanh 405, lúc ấy tôi liền hưng phấn, lại có chuyện hay để xem. Tôi không chờ được chạy tới, trèo lên người bạn học trước mặt, sau đó nhìn thấy... nghe nói là chậu dâu tây của Thương Tấn và Diệp Chu... không nói nhiều lời, trực tiếp đăng hình
1L: Nhìn thấy Thương Diệp liền lăn vào!
2L: Động tĩnh mới nhất của Thương Diệp!
3L: Chủ post không cần giật tít, chỉ cần nhìn thấy Thương Diệp bọn này sẽ vào!
23L: Đều là thực vật, sao lại có chênh lệch lớn như vậy!
32L: Kiếp sau phải đầu thai làm dâu tây, như vậy thì thi thần có thể nâng niu tôi trong lòng bàn tay, ngày ngày tưới nước cho tôi...
38L: Cảm tạ thi thần mở ra thế giới mới cho tôi! Đầu đang buồn chán không biết giải quyết vấn đề chim ăn cây thế nào, lát nữa nhất định lên taobao đặt mua.
41L: Tôi đang suy nghĩ... lỡ như có một ngày, có một bé ong mật, bay đến đậu trên mái nhà dâu tây của Thương Tấn, tiếp đó lại quan tâm đến hoa dâu tây nhà Diệp Chu, như vậy dâu tây mọc ra há không phải là kết tinh của hai vị thi thần? Lấy thời gian hiện tại đến xem, đúng lúc là thời gian cuối cùng dâu tây ra quả! Cho nên, tôi có thể hẹn trước một viên không!
53L: Tôi cảm thấy một viên không đủ, tôi có ba môn chuyên ngành không chắc chắn lắm, có thể hẹn trước ba viên không!
55L: Lầu trên đều tránh ra! Tôi bao hết!
62L: Ai dám giành giật với tôi! Tôi mới là người cần nhất! Học kỳ trước mấy môn đến lạy hiệu Thương Diệp đều không đạt tiêu chuẩn, học kỳ này nhất định phải mua bảo hiểm!
68L: Bạn học lầu trên, nếu hiệu Thương Diệp vô dụng với cậu thì có lẽ có mấy quả dâu tây này cũng không ích lợi gì, đừng lãng phí slot, hay là cho tôi đi!
Dĩ nhiên, Thương Tấn và Diệp Chu hoàn toàn không biết mấy chuyện xảy ra trên diễn đàn, có điều dù biết cũng không có chuyện thật sự cầm đi bán.
Có lẽ dâu tây đang trong giai đoạn nở hoa, đến cuối tháng năm, trước khi đi học Diệp Chu dùng đuôi bút đưa vào trong lồng nhấc một phiến lá lên, ngoài ý muốn thấy được mấy nụ hoa. Cậu vội vã đến lật dâu tây của Thương Tấn, cũng tương tự nhú vài nụ hoa.
BẠN ĐANG ĐỌC
TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐỀU CHO RẰNG TÔI THÍCH CẬU TA
HumorTác giả:Phi Bôn Đích Tiểu Oa Ngưu Thể loại:Đam Mỹ, Truyện Teen, Sủng Nguồn:solijilleo Trạng thái: update Editor: Lin Số chương: 70 Thể loại: Hiện đại, vườn trường, oan gia, 1v1, ngọt Từ trước tới giờ Diệp Chu có một điều rất ghét một con số đó là...