C10: Lại là hắn
Hai mươi ngày sau, kinh thành đã ngay trước mắt.
Cuối cùng Phượng Vũ Hành thở ra một hơi, dưới chân Thiên tử, tương đối an toàn.
Xe ngựa dừng lại ngoài cửa thành, Diêu thị xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, cảm thán một tiếng.
Phượng Vũ Hành phủi tro bụi trên người, an ủi nàng nói: "Mẹ, đừng sợ, lát nữa về phủ, chúng ta nên nói chuyện xa phu kia cho phụ thân biết, để phụ thân cho chúng ta một công đạo."
Phượng Tử Duệ cũng nắm chặt quả đấm nhỏ: "Phụ thân nhất định sẽ nghiêm trị người xấu!"
Tôn ma ma gật đầu, "Trong phủ có hạ nhân như vậy, lão gia nhất định sẽ điều tra rõ."
Diêu thị lại liên tục xua tay, "Không thể vừa về đã làm phiền phụ thân con, chúng ta có thể bình an hồi phủ là chuyện may mắn, chuyện xa phu... cứ nói hắn ngã chết nửa đường, đừng nhắc lại."
"Nếu vậy xem như xa phu sinh sự kia may mắn, chỉ sợ không chấp nhận nổi chúng ta, là chủ nhân của xa phu đó." Phượng Vũ Hành nói một câu, đổi lấy là cái nhíu mày đồng thời của Diêu thị và Tôn ma ma.
Thật ra trong lòng mọi người đều đã đoán ra, ai cũng không nghĩ rằng Phượng Vũ Hành sẽ mở miệng nói thẳng. Tôn ma ma là hạ nhân, lòng tràn đầy vui mừng nghĩ từ nay về sau chủ tử nhà mình có thể sẽ sống tốt hơn, mặc dù Diêu thị không hề có nhiều hy vọng với Phượng phủ, nhưng cũng ngóng trông năm tháng sau này an ổn. Đối với mấy người các nàng mà nói, chuyện xa phu như gai đâm trong lòng, nói là sự phiền toái không muốn nhắc lại, thật ra chỉ là lừa mình dối người.
"Mẹ, người nhớ kỹ, đôi khi, nhẫn nhịn nhất thời cũng không thể gió êm sóng lặng, lui từng bước cũng không thấy trời cao biển rộng." Phượng Vũ Hành nhắc nhở Diêu thị phải sửa lại tính tình, nhưng cũng biết hiện tại không thể nóng lòng.
Hiện tại... nàng giương mắt nhìn quan đạo (1) cách đó không xa, chỉ thấy đám người bắt đầu ồn ào, đi cùng hướng với các nàng, đang có một đội quân vây quanh đám dân chúng, tiếng lên về phía cửa thành.
(1) Quan đạo: Nhóm quan binh canh giữ cổng thành và kiểm soát những người dân ra-vào kinh thành. Hiểu cách khác quan binh + cổng thành không khác gì cửa khẩu xuất-nhập cảnh là mấy.
Đám dân chúng hiển nhiên đã có chuẩn bị mà đến, xe ngựa của Phượng Vũ Hành rất nhanh đã bị đám người dồn vào bên trong, đa số người trong thành theo tiếng kèn chen chúc ra ngoài, thấy đội quân thì tự động phân ra hai bên quan đạo.
Có người mang theo các loại hoa xanh tím, có người mang theo trứng chim lương thực, có người mang theo bát rượu, còn có người ôm đứa trẻ mà hai mắt rưng rưng.
Càng có người trực tiếp quỳ xuống, bắt đầu dập đầu với đội quân.
Phượng Vũ Hành nhìn đội quân ở giữa kia, tiếp sau đó thấy đội tiên phong mở đường, một chiếc xe đuổi hoa lệ được bảo hộ cẩn thận, vây quanh bốn phía xe đuổi là những màn che xanh thẫm, bốn gã tướng sĩ đứng ở bốn góc, thân mặc áo giáo, cầm thanh đao dài trong tay, sắc mặt trang nghiêm.
Dân chúng đều dập đầu với xe đuổi kia, nàng nghe thấy mọi người đều nói: "Cửu hoàng tử đánh thắng trận, sớm hơn so với kỳ hạn hai năm mà Hoàng thượng chỉ định, đúng là Chiến thần của Đại Thuận chúng ta!"
"Cửu hoàng tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Tất cả mọi người đều quỳ xuống, nhất thời, Phượng Vũ Hành cảm thấy cỗ xe ngựa này có vẻ nổi bật.
Nhưng cũng không có ai quá để ý các nàng, cửu hoàng tử khải hoàn trở về, mọi người đều vội vàng tung hô ca tụng, càng không ngừng có dân chúng đưa bát rượu tới trước mặt các tướng sĩ.
Nhưng chưa bao giờ có người nhận.
Dân chúng cũng tập mãi thành quen, chỉ nói là quân quy sâm nghiêm. Phượng Vũ Hành lại phát hiện ra, đội quân to lớn này, sao có thể nhìn ra không khí khải hoàn vui mừng, ngay cả quân tiên phong phía trước cũng đều là vẻ mặt lo lắng.
Nếu cửu hoàng tử đánh thắng trận là sự thật, dọc đường, chuyện này nàng đã xác nhận nhiều lần. Các nơi trạm dịch đều truyền tin đại hỷ này, tin mừng tràn ngập đường cái.
Vui không ra vui, tất có nguyên nhân.
Nàng lại nhìn chiếc xe đuổi kia, ánh mắt mang theo sự tò mò. Ông trời cũng rất khéo, lúc xe đuổi đi qua, thì có trận gió thổi qua, màn xe bị xốc lên.
Sau màn xe hiện ra một chiếc mặt nạ hoàng kim, từ trán xuống mũi, toàn bộ đều bị mặt nạ xe khuất. Chỗ mi tâm có một cái chấm nhỏ, có thể nhìn thấy màu tím ẩn hiện.
Theo bản năng Phượng Vũ Hành đứng lên trên xe ngựa, nhìn chằm chằm vào màn xe đối diện bị gió thổi, bắt đầu khép lại, lại bị thổi lên, rồi khép lại. Tay nàng để ở ngực, hô hấp cũng không thuận.
Ba người Diêu thị cũng ra khỏi xe ngựa, thấy nàng như vậy chỉ cho là phản ứng lúc mới gặp, nên không hỏi nhiều. Nhưng màu tím trong lòng Phượng Vũ Hành đang dần phai nhạt, trong giây lát đã nhấc lên cơn sóng gió động trời.
Là hắn!