"Chú Mã Khắc! Chú Mã Khắc! Chú phải ở đây với Đông Hách, chú không được đi đâu cả. Đông Hách đã nói là chú không được đi mà!" bé con Đông Hách một bên giãy giụa gào khóc đến thừa sống thiếu chết, một bên dùng hai tay níu chặt gấu áo chàng trai dáng người cao dong dỏng, mặt mày thoạt trông có chút khó xử khó nói thành lời.
"Đông Hách, chú phải đi. Cô Như Quân đang đợi chú. Đông Hách ngoan đừng quậy nữa. Chú đi rồi lại về cơ mà? Ngoan, không khóc có được không?" Lý Mã Khắc buông va li hành lý đang cầm trong tay, chậm rãi ngồi xổm xuống đối diện với bé, dịu dàng đưa tay lau đi nước mắt nước mũi lem nhem trên gương mặt nhỏ.
"Chú theo cô đi rồi không về nữa, chú gạt Đông Hách. Chú không thương Đông Hách nữa!" Bạn nhỏ Lý Đông Hách được âu yếm dỗ dành lại càng trở tính ương bướng mà khóc dữ hơn. Bé con không ngừng trách móc anh cái nọ cái kia. Nói một hồi là nước mắt nước mũi lại giăng đầy trên mặt, khóc đến nỗi mũi cũng thổi được bong bóng nhỏ. Vừa buồn cười lại vừa đáng thương.
Lý Mã Khắc tránh không được càng đau đầu hơn. Nhưng có một số thứ đã trở thành thói quen khó có thể thay thế, anh vẫn như bao lần khác dang rộng tay đón cục bông xinh xắn ùa vào lòng mình, xoa xoa lưng bé thay cho câu dỗ dành đã nói ra quá nhiều lần.
Anh đã đặt vé máy bay chuyến mười rưỡi sáng để trở về Canada lo việc ra mắt gia đình vợ sắp cưới. Theo dự định trước đó, giờ này đáng ra anh nên ngồi trên xe đến sân bay mới phải. Nếu như cứ còn tiếp tục ở đây dây dưa thế này một lúc nữa, chỉ sợ sẽ trễ giờ lên máy bay mất. Nhưng mà biết làm sao đây, ông trời con này cứ nhất quyết không cho anh đi đâu cả, một mực đòi anh phải ở lại với bé, dù cho anh có dùng kế gì cũng không lừa được. Hai chú cháu cứ giằng co hẳn cũng phải khoảng một hai tiếng gì đó rồi, từ tận sáng sớm cho đến giờ vẫn chưa xong.
Lý Đông Hách năm nay đã tròn mười tuổi, bám dính Lý Mã Khắc cũng vừa khéo được bốn năm rồi. Khi bạn nhỏ này vừa lên sáu cũng là lúc anh cùng gia đình từ Canada chuyển về sống ở sát vách nhà bé. Năm đó Lý Mã Khắc chỉ mới mười chín tuổi, vẫn còn là một cậu chàng sinh viên không quá thích ồn ào. Hồi mới chuyển về ngày nào cũng chỉ đúng một lộ trình từ nhà đến trường đại học, rồi lại từ trường đại học trở về nhà, không đi bất cứ đâu khác, cũng không có bất kỳ bè bạn nào khác cả. Ba mẹ Lý Đông Hách thân là chỗ hàng xóm láng giềng với nhà anh, đương nhiên là đã từng nghe mẹ anh tâm sự qua việc này, quả thực không khỏi có chút đồng cảm. Vì vậy hai người bọn họ đã rất hồ hởi đề nghị, nếu như Lý Mã Khắc cảm thấy không vấn đề gì thì có thể để bé con Đông Hách sang bầu bạn cùng anh. Tuy là về tuổi tác có chút không ăn khớp nhau lắm, nhưng dù sao vẫn còn đỡ hơn là mỗi ngày đều lủi thủi một mình.
Ấy rồi mọi chuyện đều vượt ngoài sức tưởng tượng, một lớn một nhỏ vậy mà lại hòa hợp với nhau đến lạ. Nhưng buồn cười ở chỗ, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, bạn nhỏ Lý Đông Hách nhà ta đã rất thành thật chun mũi kêu rằng "Anh Mã Khắc đẹp trai thiệt đó! Nhưng mà anh lớn hơn em nhiều vậy, Đông Hách phải gọi bằng chú mới được!" Cứ tưởng trẻ con nói đó rồi sẽ quên đó, vậy mà không ngờ về sau người ta thực sự xưng em mà lại kêu anh bằng chú, kêu thẳng cho tới bây giờ luôn cũng không sửa được nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
MarkHyuck | Gấu nhỏ dỗi rồi (2022)
FanfictionWangOhLeeBae Lý Mã Khắc × Lý Đông Hách "Đông Hách đã ăn cơm chưa?" "Vẫn chưa ạ, vì Đông Hách mải nhớ chú nên không đói ạ." Đây là bản đã được chỉnh sửa cả câu chữ lẫn nội dung. Nội dung so với trước sẽ khác không ít, nhưng mình vẫn đang cố gắng giữ...