31

379 29 23
                                    

Có ai biết là sao để tải video từ youtube, Instagram, Facebook về điện thoại iphone ko ạ.
Đang dùng samsung quen giờ chuyển ip ko biết dùng. Ai chỉ mình với ạ. Help meeeeeeee 😒

⚽️⚽️⚽️⚽️⚽️⚽️⚽️⚽️⚽️⚽️

Phượng đang ngồi ở ghế đá gần nhà. Cậu rất muốn vào nhà, nhưng với đôi mắt sưng húp như bây giờ mà về thể nào cũng bị mẹ tra hỏi cho mà xem.

1 tiếng đồng hồ trước...

Hôm nay kỉ niệm 30 ngày cậu và Lâm chính thức hẹn hò, nên Lâm dẫn cậu đi chơi. Điểm đến cuối cùng là một quán kem, cậu chợt thấy bồi hồi, quán kem này cậu và thầy vẫn thường hay đến ăn trước kia.
- Phượng, sao vậy, làm gì mà em ngồi sững thế kia? – Lâm lo lắng.
- Ơ, à, không có gì đâu.
  - Hai em ăn kem gì? - chị phục vụ mỉm cười hỏi:
- Cho em hai kem sầu riêng.
- Phượng, anh và em đều ăn sầu riêng không được mà?
- Ơ, xin lỗi, em quên mất. Chị ơi, cho em một kem sầu riêng và một kem đậu xanh chị nhé!
- Uhm, hai em đợi một chút.
- Em ăn sầu riêng được rồi à?
Cậu cúi đầu, khẽ cười đáp:
- Dạ, tại thầy hay chở em đi ăn kem. Có lần thầy thách em ăn kem sầu riêng, em tức quá nên ăn, rồi thích hồi nào không biết...
- Ra thế!
- Là sao anh?
- Không có gì đâu. Lúc nãy em gọi hai kem sầu riêng là vì nghĩ anh là anh Trường hả? – Lâm cười cười hỏi cậu.
Phượng cắn môi cắn môi:  - em xin lỗi. Tại em với thầy hay đến đây, nên em...
- Anh hiểu mà, em đừng xin lỗi nữa, he. Thôi có kem rồi, em ăn đi.
Vô tình cậu đã khiến Lâm buồn mất rồi. Dù Lâm không nói, nhưng cậu biết, cậu giận bản thân mình. Hầu như lần nào đi chơi với Lâm, cậu đều nghĩ đến Trường cả. Tại sao chứ? Cậu đã cố quên Anh rồi cơ mà, nhưng sao khó thế này chứ? Cậu không muốn nói dối, nhưng thực sự cậu vẫn chưa quên được Trường.
Phượng đang miên man suy nghĩ thì Lâm đã dừng xe ở chiếc ghế đá gần nhà cậu:
- Ủa, chưa đến nhà mà anh?
- Phượng, nghe anh nói này!
  cậu im ặng chờ anh nói
- Chúng ta chia tay đi.
Phượng hoảng hốt nhìn trân trân Lâm:
- Sao lại chia tay? Em đã làm gì sai ạ?
Lâm mỉm cười:
- Không, em không sai gì cả. Chỉ là anh muốn chúng ta dừng lại. 30 ngày qua là quá đủ với anh rồi...Em đừng nói gì cả, nghe anh nói này. Anh biết, ngay từ đầu em đã không thích anh, nhưng vẫn chấp nhận làm bạn gái anh. Tuy vậy, anh cũng cảm thấy rất vui, anh tin rằng anh sẽ làm em hạnh phúc, rồi dần dần em sẽ thích anh...Nhưng...Xem ra anh đã tự tin quá đáng rồi, ha ha!
- Anh Lâm...Em, em thực sự vui khi ở bên anh mà!
Lâm khẽ cười:  - Phượng à! Em đừng nói dối anh, và đừng lừa gạt chính bản thân em nữa. Khi anh kể chuyện cười, em cũng cười, nhưng chỉ là cười gượng gạo, hiếm khi em cười thật sự lắm! Khi em nhìn anh, đôi mắt em quá xa xăm, anh cảm nhận trong mắt em, anh không hề tồn tại...Hôm chúng ta đi xem phim, nhìn em khóc mà anh đau lòng lắm em biết không? Làm sao không đau, không buồn khi thấy người mình yêu khóc vì thằng con trai khác chứ? Anh an ủi mình rằng em sẽ thay đổi, em sẽ thích anh. Ngày qua ngày, anh lại tự nhủ với anh như thế đấy!
Giọng Lâm trầm hẳn xuống, nét mặt buồn bã. Nước mắt Phượng bắt đầu rơi, cậu không biết Lâm dành cho cậu nhiều tình cảm như vậy.
- Hôm ấy, anh mới biết anh yêu em nhiều như thế nào!...Lúc nãy ở trong quán kem, nhắc đến anh Trường, mắt em bừng sáng lên, dường như anh nhìn thấy trong mắt em chỉ có anh ấy...
Đột ngột, Lâm nhìn thẳng vào mắt nó, bình thản nói tiếp:
- Anh cũng biết em thích ông thầy đáng ghét của em, đúng không? Ha ha, đừng nhìn anh bằng con mắt đó chứ!
Lúc này Phượng  mở to đôi mắt nhìn Lâm. Nước mắt đã "tạm ngừng hoạt động" . Cậu thật sự sốc khi nghe Lâm nói. Làm sao anh ấy biết được chứ?
- Không có, anh giỏi tưởng tượng.
- Anh không hề tưởng tượng, cũng không đoán mò. Em không biết những người đẹp trai, hào hoa rất nhạy cảm và có phán đoán chính xác à?
- Xì, em chẳng tin!
Không khí bây giờ đã nhẹ nhàng hơn sao câu đùa của Lâm.
- Anh rất hiểu em, hiểu em cần gì, nghĩ gì. Còn em thì ngược lại, em không hiểu con người anh, bởi em quá vô tư. Anh là người cực kì nhạy cảm, và khi đối diện với người khác, anh có thể đọc được phần nào suy nghĩ của họ. Anh ghét điều này, hiểu những suy nghĩ của người khác thì được ích gì, chỉ làm bản thân anh thêm khó chịu mà thôi!Vì quá nhạy cảm, nên nhiều lúc anh đâm tự kỉ, không muốn tiếp xúc với bất cứ ai. Nhưng..., chỉ khi ở bên em, anh mới có những phút hiếm hoi thoải mái và vui vẻ...

Thầy, em yêu AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ