Chương 93: Sóng gió lại nổi lên

246 1 0
                                    

  "Đại Vĩ, cậu chắc chắn là ở đây chứ?" Kỷ Duệ nhìn xung quanh công trường bỏ hoang, ở một nơi hẻo lánh thế này, làm sao tìm được công việc gì?!

Đương nhiên không phải cậu muốn tìm việc làm, cậu đâu có thiếu tiền. Mà là bạn học của cậu, cũng chính là cậu bé nhìn có vẻ cao to, cũng có vẻ lớn tuổi hơn đang đứng bên cạnh cậu đây. Đại Vĩ là con của một nhà dân trên đảo, điều kiện của gia đình không tốt lắm, bố chết sớm, để lại hai mẹ con họ tự chèo chống với nhau. Cô nhi và quả phụ, thật sự không dễ dàng gì. Mẹ cậu nhóc một mình nuôi cậu nhóc lớn lên, quá mệt mỏi nên cơ thể cũng sinh bệnh.

Đại Vĩ là một cậu bé rất thật thà, chất phác... Nói dễ nghe thì là thế, còn nếu nói thẳng ra, thì IQ của cậu bé hơi thấp. Đã mười ba tuổi rồi, nhưng vẫn rất hồn nhiên, ngây thơ, ai nói gì cũng tin. May mà người dân trên đảo đều giản dị, lương thiện, nên cũng chú ý giúp đỡ hai mẹ con cậu nhiều.

"Chắc chắn mà. Anh trai lớn đó bảo tôi đến đây tìm anh ấy." Gần đây, mẹ Đại Vĩ bị ốm, cậu nhóc muốn gánh vác bớt việc chi tiêu trong nhà, nên quyết định đi tìm việc làm. Trước kia, Đại Vĩ cũng thường giúp một vài việc lặt vặt trong một cửa hàng nhỏ trên đảo, kiếm chút tiền về giúp mẹ.

Một lần, khi Kỷ Duệ tan học, nhìn thấy Đại Vĩ bị những đứa trẻ khác bắt nạt, nên mới tiện tay giúp cậu nhóc thoát khỏi vòng vây. Sau đó, Đại Vĩ trở thành bạn thân của cậu bé, có chuyện gì cũng thường chạy tới bàn bạc với cậu. Vì thường xuyên qua lại, nên Đại Vĩ càng tin tưởng, coi Kỷ Duệ như một 'ông anh tri kỷ'.

Đứa bé này, hơi khờ một chút, nhưng cũng vì quá thật thà, chất phác, nên cảm giác về thiện ác trong lòng cậu ta cũng rất thuần khiết, cậu ta biết Kỷ Duệ thật lòng đối xử tốt với cậu.

Kỷ Duệ không nói gì, quan sát tình hình xung quanh, nhìn đồng hồ. Đã qua giờ tan học hơn nửa tiếng, nếu không về, Kỷ Tiểu Lương sẽ rất lo lắng.

Khoảng hơn mười phút sau, hai thanh niên mặc quần bò rách, áo phông, miệng nhai kẹo cao su đi từ bên kia cổng công xưởng tới.

"Đến rồi —," Đại Vĩ kéo tay Kỷ Duệ, vui vẻ chạy tới: "Anh trai lớn, em đến rồi."

Thanh niên kia biết Đại Vĩ, nên cũng không nói thêm gì, mà nhìn về phía Kỷ Duệ: "Mày thì sao? Cũng muốn đến tìm việc làm à?"

Hòn đảo nhỏ này được khai thác để kinh doanh du lịch, nên lượng người đến đây rất lớn. Người nhiều, đương nhiên cũng nói lên rằng đối tượng đều rất tạp nham. Người tốt người xấu, khách du lịch với kẻ trộm cắp trộn lẫn vào nhau lên đảo, thực hiện một số giao dịch phi pháp. Nhờ hai vị người lớn trong nhà ban tặng, mà linh cảm của Kỷ Duệ về các tin tức kiểu này nhạy bén hơn những đứa trẻ đồng lứa rất nhiều.

Ngay khi nhìn thấy hai thanh niên kia, cậu bé không khỏi đề cao cảnh giác. Hai gã đó đều rất gầy, nhưng không phải dạng gầy khoẻ mạnh, mà nhìn có vẻ mệt mỏi, ánh mắt không có thần thái, giống như thiếu ngủ trầm trọng, thỉnh thoảng lại chun mũi sụt sịt, giống người bị cảm... Chỉ từ mấy dấu hiệu này đã đủ thấy, hai gã kia là dân nghiện.

Công việc mà mấy kẻ nghiện ngập giới thiệu thì sẽ là loại việc gì?

Trong lòng Kỷ Duệ đã hiểu ngay ý đồ của bọn họ, lần này Đại Vĩ bị lừa rồi.

"Vâng ạ, anh trai lớn..." Kỷ Duệ ngây thơ chớp chớp mắt: "Anh Đại Vĩ nói ở đây có thể kiếm được tiền, em muốn kiếm tiền mua kẹo ăn."

Những lời nói ngây thơ của cậu nhóc khiến hai gã kia bật cười, thầm nghĩ, lần này thực sự đã tìm được người làm rồi, đang định giao đồ giấu trong ngực ra cho hai cậu nhóc, thì ngoài cửa lại xuất hiện một người khác: "Nếu chúng mày thật sự đưa hàng cho tên nhóc kia, thì chúng mày cứ chờ mà vào ăn cơm tù đi."

Kỷ Duệ kinh hãi, nhìn về phía cửa công xưởng. Vì ngược sáng, nên cậu không nhìn rõ là ai đến... Có điều, dựa vào những gì gã nói, cậu biết, gã này không phải bạn, là địch!

"Mày nói gì thế?" Hai gã kia nhìn về phía gã đứng ngoài cửa.

"Mẹ của thằng nhóc kia, lúc trước là cảnh sát, bố nó là... đặc công, còn ông nội nó là nhân vật lớn trong Quân đội..."

Giỏi thật! Lại nắm rõ về cậu như vậy!

"Chạy mau!"

Kỷ Duệ nắm chặt lấy tay Đại Vĩ, nhanh chóng phóng sang một hướng khác.

"Còn không mau bắt chúng nó lại!" Gã kia quát lên với hai gã thanh niên vẫn đang còn bị chấn động vì thân thế của Kỷ Duệ.

Lúc này, hai gã kia mới chợt giật mình, vội vàng đuổi theo.

Đầu óc của Kỷ Duệ dùng rất tốt, thậm chí, có đôi khi còn tốt hơn cả người trưởng thành, nhưng mà... Về sinh lý mà nói, thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, hai cái chân nhỏ bé kia có chạy cũng chẳng chạy được bao xa. Cố gắng không được bao lâu, còn chưa chạy được ra khỏi cửa công xưởng, cậu đã bị hai gã thanh niên kia đẩy ngã nhào xuống đất...

Xong rồi!

***

"Lạ thật!" Kỷ Lương nhìn xuyên qua cửa sổ phòng bếp ra ngoài đường, rồi lại nhìn đồng hồ: "Hơn sáu giờ rồi, sao anh Duệ còn chưa về?" Vì cô còn phải vòng qua bệnh viện đón Hạ Vũ về nhà, nên bình thường, sau khi tan học, cô đều đi trước, sau đó, Kỷ Duệ tự về nhà một mình. Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ đi chơi một chút với đám bạn học, nhưng bình thường sẽ không về quá muộn. Nếu lỡ về muộn, cậu nhóc cũng sẽ gọi về nhà báo một tiếng để cô đỡ lo.

"Anh Duệ có gọi điện về không?" Cô ló đầu ra khỏi phòng bếp, hỏi người đàn ông đang ngồi đọc báo trong phòng khách.

"Không thấy." Hạ Vũ ngẩng đầu nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt cô, liền đặt báo xuống: "Để anh ra ngoài xem."

Nói xong, anh tự lăn xe ra cửa. Lúc vừa tới cửa, lại quay về, nói vọng vào phòng bếp: "Phần cơm của anh nhớ cho nhiều hạt tiêu đen một chút nhé."

"Em biết rồi!"

Giọng cô vọng ra từ trong bếp, sau đó là những tiếng bát đũa, nồi niêu chạm leng keng vào nhau, tràn đầy hương vị của cuộc sống gia đình.

Hạ Vũ ra khỏi nhà, hỏi mấy nhà hàng xóm có con là bạn học của Kỷ Duệ.

"Không có, cháu không đi cùng bạn ấy ạ."

"Lúc tan học Kỷ Duệ đã về luôn rồi mà? Giờ vẫn chưa về ạ?"

"Tôi không biết! Không phải Kỷ Duệ có di động sao? Anh gọi thử xem..."

Vì gọi không thấy ai nghe máy, nên mới phải đi ra ngoài tìm chứ: "Cảm ơn." Hạ Vũ nói cảm ơn rồi lăn bánh xe đi tới nhà hàng xóm cuối cùng, đồng thời rút điện thoại gọi cho Kỷ Duệ —-.

"Số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt..." Giọng nữ máy móc đáp lại cũng thông báo cho anh biết máy Kỷ Duệ đã tắt.

"Tên nhóc này, chạy đi đâu thế không biết." Hạ Vũ ngắt điện thoại, đang định cất máy đi, thì thấy có cuộc gọi đến. Anh nhìn màn hình hiển thị, rồi nhận cuộc gọi: "Alo... Bố, có chuyện gì... Bố nói sao..." Anh nhíu chặt mày lại: "Sao hắn lại trốn thoát được... Được rồi... Con biết rồi... Con sẽ nói cho bọn họ biết... Bố cũng phải cẩn thận một chút... Vâng, được rồi, con liên lạc sau!"

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Vũ lại gọi thẳng về nhà: "Tiểu Lương, tiểu Duệ đã về chưa... Vậy anh đi hỏi thêm một chút... Đúng rồi, bố vừa gọi cho anh..." Hạ Vũ báo tin tức vừa nhận được cho cô: "... Mấy ngày này em phải để ý một chút..." Chuyện như vậy, nói sớm một chút cho đỡ rắc rối: "Ừ... Anh sẽ cẩn thận..."

Sau khi cúp điện thoại, anh đi đến căn nhà cuối cùng, gõ cửa.

"Xin hỏi, hôm nay lúc tan học, cháu có nhìn thấy Kỷ Duệ không?"

"Tiểu Duệ à..." cô bé vuốt vuốt hai bím tóc: "Có ạ, lúc cháu về, nhìn thấy bạn ấy đi cùng Đại Vĩ."

"Đại Vĩ..." Hạ Vũ biết cái tên này: "Cháu có biết họ đi đâu không?"

"Không ạ!" Cô bé khẽ lắc đầu: "Cháu muốn đi theo, nhưng Đại Vĩ không cho cháu đi cùng."

"Được rồi, cảm ơn cháu nhiều!"

Tuy anh không phải người bi quan, nhưng mà... mọi chuyện thường phát triển theo hướng mà mọi người không nghĩ tới nhất. Sau khi nhận được tin Đại Vĩ cũng không về nhà, trong lòng Hạ Vũ đã có một suy nghĩ không tốt.

Đầu tiên là cuộc điện thoại mà bố anh gọi tới, hiện giờ lại không có tin tức của tên nhóc quỷ kia, anh thật sự không muốn liên kết hai chuyện này với nhau, nhưng mà, hoạ vô đơn chí, phúc bất trùng lai!!!

Anh xoa xoa mặt, nhìn Kỷ Lương đang đứng ở ngoài cửa nhà cách đó không xa, mặt đầy vẻ lo lắng.

Kỷ Lương nhìn về phía anh, lại nhìn sau lưng anh, không thấy bóng dáng của tên nhóc quỷ kia đâu: "Anh Duệ đâu?"

Hạ Vũ bỗng có cảm giác bị rình rập, liền quay sang nhìn thẳng vào bên phải, xung quanh tối đen như mực, khiến anh không thể nhìn thấy gì. Anh nháy mắt với Kỷ Lương: "Vào trong nhà rồi nói."

Kỷ Lương hiểu ý, đẩy xe cho anh vào nhà, đóng cửa lại.

Một lúc lâu sau, trong bóng tối bên phải nhà bọn họ, một bóng đen bắt đầu cử động, đôi mắt sáng lên trong bóng đêm, lẳng lặng nhìn nhà họ Kỷ một lúc lâu, sau đó xoay người biến mất...

Vừa vào nhà, Kỷ Lương liền túm lấy tay Hạ Vũ: "Có phải anh Duệ đã xảy ra chuyện gì không?"

"Bây giờ còn chưa xác định được." Ngoài miệng nói vậy, nhưng đôi lông mày của anh thì nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết con muỗi.

"Sao có thể thế được..." Giờ phút này, lòng Kỷ Lương như kiến bò trên chảo nóng, cô đi đi lại lại: "Làm sao bây giờ? Nếu thật sự bị gã kia bắt đi, vậy..."

"Không sao đâu!" Hạ Vũ cầm tay cô: "Người mà đối phương muốn đối phó là anh, dù bọn họ bắt tiểu Duệ đi, cũng sẽ tạm thời không làm gì thằng bé đâu."

"Sao có thể thế được..." Kỷ Lương nhìn anh, mặt càng ưu sầu hơn: "Đối phương sẽ đối phó với anh..."

Hạ Vũ kéo cô vào lòng, ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô: "Em yên tâm, tiểu Duệ sẽ không có chuyện gì đâu."

"Vậy còn anh?"

"Anh cũng sẽ không có chuyện gì!" Anh mỉm cười, hứa với cô, sau đó đi gọi vài cuộc điện thoại.

Cho đến khi thức ăn trên bàn dần nguội lạnh, kim đồng hồ chỉ vào số tám, di động của Hạ Vũ rốt cuộc cũng vang lên...

Người dân trên hòn đảo nhỏ này đều là dân bản xứ, rất giản dị, nhưng theo sự tiến bộ của xã hội cùng với sự phát triển kinh tế, càng ngày càng nhiều người trẻ tuổi không cảm thấy thoả mãn với cuộc sống trên đảo nữa, mà chọn xông pha ra thế giới rộng lớn bên ngoài. Vì thế, dần dần, trên đảo chỉ còn lại một số người trung niên, người cao tuổi và đám trẻ con — do bố mẹ lăn lộn bên ngoài xã hội, nên không có thời gian chăm sóc, sẽ gửi con về cho ông bà nội ngoại trên đảo chăm hộ; và một số người ở bên ngoài lên đảo thuê cửa hàng để kinh doanh, một số khách du lịch, khiến cho hòn đảo trở nên rất hỗn tạp.

Điều này cũng khiến ột số phần tử tội phạm thừa cơ trộn lẫn vào, nhất là mất tay... buôn ma tuý.

Khi Kỷ Duệ tỉnh dậy, cậu phát hiện tứ chi của mình bị trói chặt, nhốt trong một căn phòng nhỏ. Nhìn qua cửa sổ, có thể thấy được sắc trời bên ngoài đã tối đen như mực.

Chắc chắn Kỷ Tiểu Lương sẽ lo muốn chết, cậu nghĩ vậy.

"Tiểu Duệ."

"Đại Vĩ, cậu ổn không?" Cậu bé quay sang nhìn cậu nhóc cao to cũng bị trói chặt như bánh chưng kia, hơi lo lắng: "Bọn họ có đánh cậu không?" Chết tiệt, chắc chắn cậu đã bị bọn chúng đập vào gáy rồi nhét vào bao đưa tới đây.

"Tôi không sao, tiểu Duệ... thật sự xin lỗi cậu." Đại Vĩ cúi đầu, tuy cậu nhóc hơi ngốc, nhưng cũng phải ngu đần. Cậu biết, nếu mình không gọi Kỷ Duệ cùng đi tới đây, thì Kỷ Duệ cũng sẽ không bị bắt.

Kỷ Duệ xích đến gần cậu ta: "Xin lỗi gì chứ." Nói đúng ra, thì chính cậu đã liên luỵ tới cậu ta... Cái gã không biết chui từ đâu ra kia, rõ ràng là nhằm vào cậu: "Yên tâm, bố mẹ tôi nhất định sẽ tới cứu chúng ta."

"Bọn họ đương nhiên sẽ đến." Kỷ Duệ vừa dứt lời, thì cửa phòng bị đẩy ra, một bóng người mềm mại bước vào, bật đèn trong phòng lên, cuối cùng, Kỷ Duệ cũng nhìn thấy bộ mặt của người vừa vào.

Dùng một câu chính xác để miêu tả thì là: vẻ mặt quan chức điển hình của Trung Quốc!

Tai to mặt lớn, cái bụng bia lồi ra hết cỡ cũng phản ánh được con đường thăng quan tiến chức mấy năm nay của lão thuận lợi đến mức nào, nhưng mà... nhìn mái tóc trắng mất trật tự kia, quần áo rất bình thường nhàu nát, cùng với đôi giày dính đầy bùn đất đã chứng tỏ thời gian này, lão sống không ổn chút nào.

Kỷ Duệ hiển nhiên cũng nhớ đến, trong thời gian này, liên tục xảy ra chuyện các vị quyền cao chức trọng lần lượt ngã ngựa. Xâu chuỗi lại, xem ra, lão này cũng là một trong số đó.

"Nhóc, đừng trách tao, muốn trách, thì trách bố mẹ mày nhiều chuyện đi." Lão béo hung dữ trừng mắt nhìn Kỷ Duệ, giống như có thể xuyên qua cậu, để nhìn thấy Hạ Vũ và Kỷ Lương, hai người đã hại lão thê thảm đến thế này vậy.

"Đúng thế, đúng thế." Kỷ Duệ gật đầu hùa theo lão: "Tôi cũng thường xuyên khuyên Kỷ Lương, chỉ nên quan tâm đến chuyện của mình là tốt rồi, đừng xen quá nhiều vào việc của người khác. Nếu không, sớm muộn gì cũng gây hoạ, nhìn xem... còn liên luỵ cả tôi nữa. Tôi thật quá xui xẻo."

Lão béo không ngờ cậu sẽ nói như vậy, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

"Lão Đồ, ông nói thật không?" Lúc này, một gã trung niên nhỏ gầy, da ngăm đen giống cành cây già khô héo bước tới, trên miệng còn ngậm thuốc lá, những người khác đều có vẻ sợ hãi gã.

Xem ra, gã này chính là trùm ma tuý. Kỷ Duệ thầm nghĩ, rồi lại nhìn kỹ mặt đối phương... tim bỗng đập mạnh.

Cậu biết gã này. Tên là Lý Thiết Hùng, hai năm trước cậu đã từng đọc trên báo, bị truy nã vì buôn lậu thuốc phiện. Hai năm trước cảnh sát không bắt được, để gã chạy trốn khỏi Trung Quốc, không ngờ sau hai năm, gã lại ngóc đầu lại, còn dám quay lại đây.

Lão Đồ nhìn gã: "Sao tôi có thể lừa cậu được. Tôi bị con trai Hạ lão đầu đẩy xuống ngựa chứ đâu. Năm đó, đúng lúc tôi phụ trách công tác điều tra vụ án của cậu, thả cậu ra, lần này cậu nhất định phải giúp tôi."

Lý Thiết Hùng nhìn lão nói: "Lão Lý tôi từ trước đến giờ là người có ơn thì đều hồi báo." Gã nhìn Kỷ Duệ: "Chưa nói đến chuyện... năm đó, kết cục của tôi, cũng do một phần công lao lớn của Kỷ Lương..."

"Vậy thì tốt rồi, lần này chúng ta tính thù cũ nợ mới chung một lần đi." Lão Đồ cầm di động nói: "Tôi đã gọi điện thoại cho Hạ Vũ rồi, chờ bọn họ đến đây, lúc đó..." Lão nhe răng cười nham hiểm.

Thì ra di động ở chỗ họ. Kỷ Duệ nhìn điện thoại lão Đồ cầm trong tay, thầm thở phào một hơi. Cậu vốn lo không biết điện thoại có bị ném đi không, không ngờ lại là do lão béo này cầm...

Vậy thì tốt rồi!

Chiếc điện thoại đó được chế tạo đặc biệt, bên trong có con chip định vị toàn cầu. Dù cậu ở đâu, chỉ cần mang theo điện thoại, thì bọn họ sẽ tìm được cậu.

***

Aizzz. thật sự xin lỗi mọi người, vì một sự nhầm lẫn nho nhỏ, nên từ đầu truyện tới giờ mình nhầm tên nhân vật Trầm Sùng. Thực ra tên bạn í là Thẩm Sùng (Hai từ này chỉ khác nhau có một nét vạch rất nhỏ TT^TT) Nhờ hôm qua em Chijiro nhắc mà mình mới về check lại, quả nhiên là sai một ly đi một dặm. Thành thật xin lỗi cả nhà vì sự nhầm lẫn này. Mình sẽ điều chỉnh lại trong bản word. Từ sau bạn Trầm Sùng sẽ về đúng tên là Thẩm Sùng nhé cả nhà.

Kỷ Lương nhìn khu nhà trọ cũ kỹ trước mặt. Hạ Vũ cho người thăm dò vị trí của Kỷ Duệ, toạ độ hiển thị là khu này. Vốn bọn họ định lẻn vào cứu người, nơi này là khu nhà cũ đã được dỡ bỏ, không còn ai ở lại, nhưng... phải tìm người trong một khu vực rộng lớn thế này, chỉ nghĩ đã thấy khó khăn...

Hơn nữa, lão Đồ béo kia cũng gọi điện tới, khiến kế hoạch định lẻn vào cứu người của họ bị phá sản.

Bọn Hắc Tử và Tiểu Bạch đều đang đi thực hiện nhiệm vụ. Sau khi Thẩm Sùng và Tần Dịch biết Kỷ Duệ gặp chuyện không may, liền đi suốt đêm đến đây. "Trên tín hiệu dò tìm nói tiểu Duệ ở khu vực này, nhưng điện thoại di động của thằng bé, hiện đã bị lão Đồ lấy mất. Hơn nữa, cũng không rõ ràng lắm, chờ lát nữa xem nơi đàm phán và nơi giữ người có phải cùng một chỗ không. Lát nữa khi tôi vào đàm phán với đối phương, các cậu tuỳ cơ hành động!" Hạ Vũ phân phó nhiệm vụ.

"Em cũng muốn đi!" Kỷ Lương nói.

"Không được!" Hạ Vũ không hề nghĩ ngợi, từ chối ngay. Anh không muốn để cô mạo hiểm.

MẸ LƯU MANH CON THIÊN TÀI [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ