Chap 18

61 7 0
                                        

Lauren đứng khoanh tay, giậm chân mất kiên nhẫn khi chờ gửi hành lí. Chuyến bay muộn hôm ấy vừa hạ cánh, cô đã mệt mỏi thực sự, nói đúng hơn là rất rất rất mệt mỏi. Thế nhưng, cô không có cơ hội chợp mắt một tí nào. Lúc còn trên máy bay cô vẫn không ngủ được, trong đầu lúc nào cũng tràn ngập suy nghĩ về Camila.
Giết người cấp độ hai ư?
Đến bây giờ Lauren vẫn không tin được mọi chuyện xảy ra tối qua, thật nực cười. Cô luôn nghĩ mọi thứ là một giấc mơ, nhưng trong giấc mơ tên cốm kia đã nói rõ mồn một như thế, cô chỉ đứng cách hắn ba bước chân, làm sao nghe nhầm được… Dù có thế nào đi nữa, cô cũng cần phải làm rõ điều này. Có rất nhiều câu hỏi Lauren không biết phải trả lời thế nào, vì chính cô ngay lúc đầu cũng đã có sự nghi hoặc ít nhiều. Có lẽ việc quay trở lại quá khứ của Camila sẽ giúp cô hiểu rõ hơn chuyện gì đang xảy ra.
Mặt trời đã mọc đằng xa, nắng sớm bắt đầu chiếu những tia đầu tiên trên phi trường đông nghẹt người ra vào để đón thân nhân. Người thì ôm nhau, người thì vẫy chào hớn hở, người thì kéo hành lí, tất cả mọi hoạt động ấy diễn ra ngay trước mắt Lauren, chỉ cách một lớp cửa kính lớn, dù có đứng từ xa cô cũng có thể nhìn thấy được niềm vui bình dị của họ. Cuối cùng Lauren kí tên nhận hành lí, cô khoác vội chiếc cặp lên vai và chạy thật nhanh qua cánh cửa kính, phút chốc cô bỗng chững lại vì nhận ra mình không biết sẽ phải đi đâu.
Dẫu vậy, Lauren bỏ qua hết mớ lòng bòng trong suy nghĩ của mình. Cô có một linh cảm rất đúng, nên rất tin vào quyết định của bản thân. Cô đã hạ quyết tâm phải tìm cho bằng được chuyện gì đã xảy đến với Camila. Cô cần phải tìm cho ra lời giải đáp cho các câu hỏi ấy.
Lauren bắt một chiếc taxi, cô trườn người vào băng ghế sau và đưa cho người lái xe địa chỉ nhà cũ của mình. Nếu cô nhớ không nhầm, thì Camila chỉ sống cách nhà cô vài con phố.
Đầu cô dựa vào bên hông xe, đôi mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cánh cửa sổ, suy nghĩ về những sự kiện vừa qua. Mỗi lần nhớ lại như thế, chỉ có tiếng của Camila kêu gào tên cô, chỉ có sự bất lực không thể nào diễn tả được bằng lời, còn gì buồn hơn khi nhìn người mình yêu thương rời xa như thế. Lauren nhận ra cảm giác này thật sự khó chịu, gống như từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng cô đang rỉ máu, vết thương ấy cứ âm ỉ nhói lên từng cơn...
Những tên cốm đó… không biết cách đối xử với Camila. Cô ấy là Camila. Camila mà Lauren đang muốn nói đến chính là Camila của hiện tại. Thực sự mà nói, chỉ có Lauren mới biết Camila không thể suy nghĩ như một người bình thường, vì não cô hoạt động như một đứa trẻ con. Cô nhăn mặt khi nghĩ đến cảnh Camila ở một mình với những tên cốm ấy, vì đối với cô gái nhỏ, bọn họ đều là người lạ, sẽ thế nào nếu họ làm cho cô gái nhỏ ấy sợ hãi, kinh động rồi bật khóc?
Nghĩ đến đây Lauren thấy chột dạ.
Thình lình, một căn nhà lọt vào mắt cô. Cô biết chủ nhà này, đó là Sydney. Một trong những ‘chị đại’ cùng chơi chung với Camila trước đây. Ý tưởng bất chợt loé lên khiến Lauren quyết định dừng xe, cô cảm ơn người tài xế và đưa cho ông ta một tấm ngân phiếu mà không buồn đếm lại. Cô đợi ông ta lái đi thật xa trước khi quay lại nhìn căn nhà.
Một lát sau, Lauren đang đứng dưới hiên nhà, cô lịch sự gõ cửa. Có tiếng bước chân tiến lại gần, sau đó cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một gương mặt quen thuộc của cô gái Lauren từng biết ở trường cấp ba. Cô ta mặc một bộ đồ ngủ.
Quái quỷ thật. Lauren liếc nhìn đồng hồ mới biết bây giờ đã hơn tám giờ sáng vào ngày thứ bảy.
“Lauren?” cô gái gọi bối rối.
“Ồ, chào cậu”, Lauren hít một hơi sâu. Tại sao cô gái này vẫn nhận ra cô? Họ đã tốt nghiệp lâu rồi cơ mà, và Lauren cũng chả nổi bật lắm.
“Lauren les?”
Ôi lạy Chúa. Lauren nắm chặt lòng bàn tay, cô thực sự muốn đấm thẳng vào mặt Sydney nhưng cuối cùng bình tĩnh phớt lờ lời bình luận ấy.
“Chúng ta có thể… nói chuyện không? Về Camila”.
Cô thấy gương mặt cô gái chùng xuống, trông có vẻ hơi lo lắng. Sydney đặt chú cún con trên tay mình xuống đất và bước sang một bên, mở cửa ra mời Lauren vào nhà.
“Um… xin lỗi vì lời nói lúc nãy”, Sydney cười ngượng ngùng khi thấy lời lẽ của mình không hay cho lắm. Lauren chỉ nhún vai, cô đứng như trời trồng giữa căn nhà lớn và quan sát xung quanh. Ba mẹ của Sydney lúc nào cũng tỏ vẻ hào nhoáng xa xỉ, đến căn nhà ở tạm mà cũng thật nguy nga lộng lẫy, trang hoàng tráng lệ như thế này.
“Chúng ta có thể vào nhà trong nói chuyện”, cô gái tóc vàng ra hiệu cho Lauren theo sau mình đi dọc hành lang, rồi dẫn cô đi qua mấy căn phòng lớn với những chiếc cửa sổ thẳng tắp. Cả đường vào đều là nền gạch xanh, căn nhà đó có giếng trời, sau vườn có trồng một cây phong, một cây sồi. Lá xanh um tùm, che một góc nhà. Dưới hành lang xếp rất nhiều chậu hoa, hai bên cổng vòm có một đôi tượng nghệ thuật, bên trên vẫn còn thấy được hoa văn lờ mờ.
Sydney dẫn cô vào một căn phòng kiểu cũ, Lauren chỉ thấy căn phòng này thật sạch sẽ, bốn bề tĩnh mịch, tiếng tích tắc tích tắc của đồng hồ treo tường cũng có thể nghe thấy rõ mồn một. Thảm dưới chân dày ba, bốn phân, giẫm lên không phát ra tiếng động, tựa như bước trên gấm lụa. Lauren cảm thấy choáng ngợp, cô ngại chạm vào bất cứ thứ gì, vì mỗi mét vuông ở đây đều chứa đựng sự hào nhoáng đến khó thở, bước chân Lauren trở nên khó khăn, trái tim cô như đang treo giữa không trung. Cô nhìn thấy một chiếc ghế da kiểu cổ điển lớn và sang trọng, bèn ngồi xuống một bên, đưa tay lên vuốt tóc bối rối.
“Cậu uống nước suối hay gì không? Có nước chanh nữa, và trà, nếu cậu th-”, Sydney bắt chuyện, nhưng Lauren nhanh chóng từ chối.
“Được rồi, tớ chỉ…” Lauren lắc đầu.
Sydney ngồi xuống, chăm chú lắng nghe Lauren hỏi:
“Cậu biết gì về Camila?”
Lauren nhìn thấy gương mặt của Sydney biểu hiện vô vàn cảm xúc khác nhau cùng một lúc trước khi cô gái ấy tặc lưỡi, nói:
“Cậu ấy đã từng là bạn tớ”, cô gái tóc vàng nhún vai. Lauren biết cô ta đang cố đánh trống lảng và lập tức vào thẳng vấn đề.
“Cậu biết tớ đang muốn nói gì”, Lauren nhướn đôi lông mày buộc tội vào Sydney. Điều đó có tác dụng. Lauren bỗng cảm thấy tự hào về bản thân mình, không ngờ bây giờ cô lại có thể doạ nạt ngược lại được người đã từng biến thời trung học của cô thành một cơn ác mộng.
Sydney thở dài và ngả người xuống ghế, dẫu sao Lauren cũng đã ở đây rồi, Sydney biết là cô sẽ không chịu rời đi khi chưa khai thác xong điều gì đó, nên hỏi lại không né tránh:
“Cậu muốn biết gì?”
“Mọi thứ. Từ ngày chúng ta tốt nghiệp trung học”.
“Được thôi”, Sydney thở dài và suy nghĩ một lúc.

[BHTT] Nắng ( Camren )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ