chap 20

182 9 9
                                    

Chap 20
Lauren lấy cuốn sổ ghi nhật kí của Camila từ trong cặp ra. Cô xoa tay quanh lớp bìa bằng da cũ bên ngoài, tự hỏi đã bao lần Camila cầm nó trên tay giống thế này. Thật khó tin rằng chỉ cách đây vài ngày thôi, Lauren đã hôn chính cô gái viết cuốn lưu bút này.
Điện thoại cô bỗng đổ chuông, Lauren nhăn mày khi nhận ra đó là tin nhắn Facebook từ Sydney.
Sydney Max: Này, tớ vừa nhớ ra một chuyện. Hôm sau khi tốt nghiệp, cả đám bọn tớ phải quay lại phòng tập gym của trường để dọn dẹp và trả tủ giữ đồ cho trường. Camila vẫn chưa đi lấy đồ. Nếu tớ nhớ không nhầm, thì đồ đạc được để trong cái thùng kế bên khu vực ‘Tiếp Nhận và Gửi Trả đồ bỏ quên’ trong thư viện. Tớ nhắn vậy, phòng khi cậu cần biết.
‘Đúng là không uổng công cố gắng’, Lauren mừng thầm. Cô đứng dậy khỏi trạm chờ xe buýt và bước lên lề đường để đi về phía trường cũ. Đoạn đường đi tính ra cũng khá xa nhưng cô không thích phải ngồi chờ xe buýt đến. Thà rằng đi bộ cho bớt đi thời gian chết, vì Lauren không muốn ngồi yên đó mà chẳng làm gì.
Sau hơn nửa tiếng đi bộ, cuối cùng thì ngôi trường cũng đã hiện ra trước mắt. Lauren đứng sững người nhìn khung cảnh quen thuộc ấy, trong lòng như có sóng động, cô nhớ lại những kí ức khủng khiếp đã giày xéo cô suốt những năm qua, ngay bên dưới mái trường này. Rồi Lauren chầm chậm bước gần đến cổng chính, dẹp bỏ sự kiêu ngạo và tổn thương của một thiếu nữ tuổi đôi mươi. Cánh cổng bị khoá trái, phía bên trong sân trường vắng tênh, không có lấy một bóng người, cô mới chợt nhớ hôm nay là ngày thứ Bảy.
Nhưng Lauren lập tức nhớ ra gì đó, cô chạy vòng lại phía sau trường để tìm khu vực chứa hệ thống nâng dỡ hàng hoá. Thức ăn được giao đến cho khu ăn uống thông qua xe tải, những chiếc xe ấy sẽ đậu ở đây để vận chuyển thức ăn vào nhà bếp. Lúc còn học ở trường, có lần cô bị cấm túc và bị phạt lao động công ích, cô phải phụ bưng những hàng hoá nhẹ cân vào kho. May thay, Lauren vẫn còn nhớ mật mã họ dùng để mở khoá vào trong trường.
6022.
Cô nhập số vào bàn phím và chờ đợi. Lát sau, có một tiếp ‘pip’ nhỏ vang lên và tiếng cót két của cánh cổng tự động mở khoá. Lauren ngó xung quanh lần cuối cùng trước khi bước vào bên trong.
Đứng từ nhà bếp nhìn sang sẽ thấy thư viện nằm ở đối diện tiền sảnh, phải đi dọc qua một dãy hành lang khá dài. Lauren bước vội đi, tiếng bước chân của cô vang lên rõ mồn một giữa sân trường vắng bóng người, gió tạt qua nhánh cây me xào xạt, Lauren có hơi rung động, lại nhớ đến những năm tháng qua sao mà trôi nhanh đến thế, và rồi cô trở lại đây để làm một việc cô chẳng thể nào ngờ tới, đúng thật là trớ trêu…

Cửa phòng thư viện đã được tu sửa lại, các hàng sách nay đã gọn gàng và vị trí đặt sách cũng khoa học hơn, Lauren lướt qua các dãy sách văn học, rồi lại đến sách kĩ năng mềm, sau kệ sách ấy là khu vực công vụ. Một biển hiệu lớn ‘Tiếp Nhận và Gửi Trả đồ bỏ quên’ ở góc nhà đập vào mắt cô.
Lauren vội chạy đến, trước kệ đặt một cái thùng to mà Sydney đã có nhắc. Cô khuỵu gối xuống kế bên, trong lòng có hơi lưỡng lự.
‘Mình có thực sự muốn làm điều này không?’
‘Liệu còn có những thứ khác tệ hơn cả những thứ mà mình đã tìm thấy chăng?’
Cố hết sức gạt đi những bất an, Lauren chầm chậm mở nắp thùng ra và quan sát phía bên trong. Cô kéo ra được một xấp giấy kẹp lại với nhau, rồi nhìn chúng tò mò.

‘Nếu cuộc đời bạn là một quyển sách và bạn là tác giả, quyển sách ấy sẽ có tựa là gì và tại sao?’

Lauren tròn xoe mắt khi cô đọc dòng tiêu đề trên tờ giấy. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là bài diễn văn tốt nghiệp. Thật thú vị. Lauren hít một hơi sâu, chuẩn bị tinh thần để đọc những thứ sắp đến.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jan 20, 2019 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[BHTT] Nắng ( Camren )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ