Chương 8: Lấy bạo chế bạo.

12 0 0
                                    

Chương 8: Lấy bạo chế bạo.
Hôm sau, Tiết Thiệu đi theo một nhà Trịnh gia dùng bữa sáng, dùng xong bữa sáng  Trịnh  Nhân liền đi đến chổ Trịnh lão đầu cùng Trịnh lão thái. Trịnh Tú qua bên nhà Cửu gia. Cửu nương tử biết không gặp Tiết Thiệu cũng lo lắng, Trịnh Tú là đi báo bình an.
Cửu nương tử ở bên trong nghe, liền cười nói: “ Hài tử không có việc gì liền hảo. hiện thời dàn xếp ở nhà ngươi có tiện không? Nếu không tiện thì đem hắn đến nhà ta.”
Trịnh Tú suy nghĩ một chút, đứa bé kia có chút sợ người lạ, hơn phân nữa là không nguyện ý, hơn nữa nhà mình cùng hắn cũng coi như có duyên phận, liền nói: “ ở tạm nhà ta cũng không phiền gì, đứa bé cũng không có ý kiến gì, ngược lại cha hắn…”
Cửu nương tử lắc lắc đầu “ Cửu bá bá ngươi cũng bận rộn nhiều ngày nay, đến bây giờ còn không tìm được đâu. Hy vọng qua năm tuyết cũng ngừng rơi, mọi người sẽ giúp vào núi tìm kiếm.”
Trịnh Tú gật gật đầu, trong lòng suy nghĩ vị Tiết thợ săn kia chắc lành ít dữ nhiều rồi, tuyết phủ kín núi, ở trong núi chờ đợi gần một tháng, nghĩ đến cũng chỉ có mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên ( mọi việc do ta, thành hay bại thì do trời định.). Chỉ hy vọng, cho dù là kết quả xấu nhất, cũng có thể mang thi thể người về, chỉ sợ phơi thây ngoài hoang dã bị dã thú ăn thịt.
Cùng Cửu nương tử nói vài lời, Trịnh Tú liền về nhà.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Tiết Thiệu, đang ở trong sân chơi cùng chó đen. Trịnh Dự lúc cha hắn cùng tỷ tỷ ra ngoài cũng đã chạy đi đâu chơi rồi. Chỉ là hài tử ở thôn trên cùng trấn trên đều như vậy, hài tử ở bên ngoài chơi, chỉ cần tới giờ cơm nhớ về là được.
Tiết Thiệu tìm một cành cây khô, hướng xa xa quăng ra, chó đen liền khoan khoái chạy theo, tha cành cây đem về đưa hắn, qua qua lại lại, một người một chó chơi không biết mệt.
Trịnh Tú cũng không quản bọn họ, tự mình vào trong phòng thu thập quần áo bẩn, gom lại đem đến cạnh giếng giặt.
Quần áo Tiết Thiệu đều bẩn không còn hình dáng, nhất là kiện áo da thú, Trịnh Tú chà xát một hồi lâu, mới phát hiện kiện áo da thú kia dĩ hiển nhiên lại làm bằng da cáo loại tốt.
Tiết Thiệu cùng chó đen chơi trong chốc lát, thấy nàng giặt y phục của chính mình, liền đi qua ngồi xổm xuống nói: “ Tự ta có thể giặt.”
Trịnh Tú không cho hắn chạm tay vào: “ y phục trong nhà dù sao đều cũng giặt, thuận tay giặt dùm ngươi luôn.” Sau đó nghĩ đến cái gì, liền hỏi: “ ngươi ở nhà cũng tự mình giặt quần áo?”
Tiết thiệu gật gật đầu: “ Lực tay cha ta lớn, thường xuyên giặt nát quần áo. Về sau ta lớn hơn một chút, có thể tự mình giặt.”
Trịnh Tú không nhịn được trong lòng thở dài, Tiết thợ săn kia mang theo hài tử thật đúng là thô a, còn đem một đứa trẻ ném ở nhà một mình, chính mình lên núi đi săn, thiếu chút nữa đem hài tử này đói ra bệnh, trong lòng không khỏi cảm thấy hắn không có trách nhiệm. Chỉ là trước mắt người ta sinh tử chưa biết, nàng cũng không tiện nói thêm cái gì.
Tiết Thiệu thấy nàng không nói lời nào, cho rằng nàng không tin, tiếp tục nói: “ Không những giặt quần áo, ta còn biết rất nhiều, ta còn biết nhóm lửa nấu cơm .”
Trịnh Tú không khỏi hỏi: “ Vậy sao ngươi còn đói bụng?”
Tiết Thiệu sờ sờ mủi, có chút ít thẹn thùng nói: “ Cha đi nữa tháng rồi, ta đều tự mình nấu cơm. Chỉ là về sau củi không đủ, trong nhà cũng không có gạo. Trong nhà cũng còn dư thịt nhưng lại treo ở trên xà ngang, ta với không tới.”
Trịnh Tú đau lòng nhìn hắn một cái, lại nghe Tiết Thiệu tiếp tục nói: “ Bất quá cha ta cũng lưu lại tiền bạc cho ta, nhưng ta chưa đi một mình lên trấn trên lần nào. Ngày đó đi ra từ nhà ngươi, ta liền lấy tiền bạc lên trấn trên, nghĩ mua chút đồ này nọ. Nhưng lên trấn không bao lâu, tiền của ta liền bị vài tên ăn mày cướp…”
Trịnh Tú líu lưỡi: “ Mấy ngày nay tìm không thấy ngươi, là do ngươi đi trấn trên? Ngươi không có bị thương ở đâu đi?”
Tiết Thiệu thần sắc nghiêm túc nói: “ Không cố bị thương, chỉ là tiền bạc trên người bị cướp. Ta không cam lòng, theo đuôi bọn họ vài ngày, chỉ là bọn họ lúc nào cũng kết phường đi cùng nhau, ta không tìm được cơ hội đoạt tiền lại. Về sau trên trấn có người phát gạo, ta liền nghĩ trước lãnh trở về.” Sau đó liền gặp Trịnh Nhân rồi cùng nhau về thôn.
Trịnh Tú giật mình không thôi, hài tử này mới bao nhiêu tuổi, bị cướp, lại còn dám theo đuôi người ta, nghĩ đem bạc trở về. Nàng thật là không rõ, vị Tiết thợ săn kia dưỡng hài tử như thế nào.
“ Lá gan ngươi cũng quá lớn đi, vạn nhất người ta phát hiện ra ngươi… Tính mạng quan trọng hơn hay tiền bạc quan trọng hơn?”
“ Tính mạng quan trọng hơn.” Tiết Thiệu mím môi, khuôn mặt nghiêm túc thể hiện ra thật không hợp tuổi tác: “ Nhưng không có chút tiền bạc này, ta sợ mình không chống đở được đến lúc cha về.”
Cho nên về sau lĩnh gạo xong liền lựa chọn trở về?
Trịnh Tú lại một lần nữa có một cái nhìn khác với hài tử trước mắt, không chỉ gan lớn, còn tỉnh táo, có đầu óc. Thật sự có thể sao với người lớn.
“ vậy ngươi trước cứ ở nhà ta, dù sau ngươi cũng đã thiếu nhà ta, liền không cần phiền toái nhà người khác, chờ cha ngươi trở về, trả luôn một thể.”
Tiết Thiệu gật gật đầu, hắn vốn cũng nghĩ như thế.
Bọn họ đang nói chuyện, Trịnh Dự chạy vào nhà như một làn gió, trở về cũng chẳng chào hỏi ai, liền đi tìm chó đen.
Chó đen mới cùng Tiết Thiệu ở trong sân chơi, Trịnh Dự tháo sợi dây thừng cột chó đen trên hàng rào, muốn dẫn nó đi tản bộ. Chó đen lười biếng quỳ rạp trên mặt đất, cũng đi theo sau hắn.
Trịnh Tú vội hỏi: “ Đi chổ nào a?”
Trịnh Dự cũng không quay lại nói: “  Tìm người báo thù!”
Giọng hắn nói chuyện mang theo chút ít nức nở, đã hết sức che dấu, nhưng Trinh Tú vẫn nghe ra. Bỗng chốc liền hiểu được hắn ra ngoài lại bị người ta khi dễ, muốn dẫn chó đi tìm người tính sổ.
Trịnh Tú sợ chó cắn người ta, vội vàng gọi hắn quay lại.
Trịnh Dự tựa như không nghe được, chạy chậm ra ngoài.
“ Ta đi cùng xem một chút.” Tiết Thiệt chạy theo hắn.
Trịnh tú ‘ chao ôi’ một tiếng, gấp rút lau tay đứng lên muốn đi cản bọn họ. Thời điểm nàng bước ra tới cổng, hai đứa kia đã không biết chạy hướng nào rồi.
Cung may, Trịnh Tú cũng không cần lo lắng lâu, một khắc sau, Trịnh Dự cùng Tiết Thiệu đã một trước một sau trở về. Chỉ là trên người đầy bụi đất, trước ngực còn bẩn một khối lớn.
Trịnh Tú vội lên trước tra xét : “ các ngươi đi chổ nào? Đánh nhau? Có làm bị thương không?”
Trịnh Dự lúc này hăng hái nói, tuyệt không giống bộ dàng như vừa rồi, xém chút nữa liền khóc “ không có làm bị thương!” Vừa chỉ chỉ Tiết Thiệu “ hắn đem Đại Ngưu đánh chạy!”
Đại Ngưu là tôn tử thôn trưởng, được xem là đối thủ một mất một còn của Trịnh Dự . Bất quá hai đứa bé không phải vô duyên vô cớ mà trở mặt. Mấy năm trước, sau khi vợ Trịnh Nhân qua đời, con gái của thôn trưởng liền một lòng muốn tái giá cho hắn, nhưng Trịnh Nhân không muốn. Về sau cũng không biết cô nương kia nghĩ như thế nào, ở thời điểm Trịnh Nhân trên đường hồi thôn đem hắn ngăn lại, trước mặt mọi người thổ lộ một phen. Trịnh Nhân là là ý tứ như vậy, cô nương kia bị người nhìn, mang danh tiếng không tốt.Về sau, thôn trưởng không có biện pháp liền đem nàng gả xa. Bởi vì sự kiện này, hai nhà xem như có khe nứt. Trịnh gia còn tốt, thôn trưởng liền ghi hận lên nhà bọn họ, bên ngoài thì không dám nói gì, nhưng bên trong lại ngầm xúi giục hài tử trong nhà, thường xuyên ở bên ngoài bắt nạt Trịnh Dự.
Trịnh Tú lại đi xem tiết Thiệu, hắn lại thoải mái phủi bụi trên người “ Việc rất nhỏ”
“ không có hạ nặng tay đi?” Trịnh Tú vẫn không yên tâm.
Tiết Thiệu gật đầu nói: “ Không có đánh nặng tay, phỏng chừng gãy một cái răng.”
Trịnh Tú:…
Trịnh Dự thấy tỷ tỷ không nói lời nào, thần sắc trên mặt cũng biến ảo không ngừng, thập phần có nhãn lực nói: “ tỷ tỷ ngươi giặt quaafo áo đâu, trời lạnh như thế này, ta đi nấu chút nước cho ngươi, đừng đem tay đông lạnh.” Nói xong liền chạy chậm vào nhà.
Trịnh Tú không khỏi lắc đầu, mặc dù nàng không chủ trương ‘lấy bạo chế bạo’, nhưng đệ đệ nhà mình bị người khác khi dễ không phải ngày một ngày hai, lần trước Đại Ngưu trực tiếp chạy tới nhà chặn đệ đệ đánh, nàng cũng nhìn ở trong mắt. Nàng cùng cha nàng cũng không phải là lần một lần hai đi nhà họ nói lý lẽ, tức phụ thôn trưởng mỗi lần đều bảo đảm sẽ dạy dỗ thật tốt tôn tử nhà mình. Nhưng qua mấy ngày sau, Đại Ngưu liền chứng nào tật nấy, hiển nhiên là cố ý cùng Trịnh gia đối phó.
Thế gian này lại có người không nói lý lẽ như vậy, rõ ràng là người trong nhà làm việc xác thực không rõ, lại đem toàn bộ khó chịu lên thân người khác ra chịu tội thay.
“ Ngươi cũng đi vào rửa mặt, đổi thân y phục” Trịnh Tú nói, sau đó nghĩ tới phải tìm y phục cho Tiết Thiệu tắm rửa, chính phòng liền truyền đến âm thanh của Tiết Thiệu: “ Ta lấy cho hắn!”
Rõ ràng trước kia Trịnh Dự đối với Tiết Thiệu có chút căm thù, tình cảm trước mắt dột nhiên tăng mạnh.
Trịnh Dự cực nhanh lấy hai kiện áo sạch đi ra, cùng Tiết Thiệu mỗi người một bộ. Sau đó hắn liền đi xem nước nóng. Giặt quần áo cũng không cần nóng quá, ấm ấm là được.
Trịnh Dự sờ sờ nước nóng, liền đổ vào bình đem ra, nịnh nọt đưa cho Trịnh Tú.
Trịnh Tú tức giận nhìn hắn một cái, cũng không nói hắn cái gì, chỉ là nhắc nhở: “ Đem quần áo các ngươi vừa mới thay lấy ra, ta giặt luôn.”
Vừa dứt lời, Tiết Thiệu đã cầm lấy áo đem ra.
Trịnh Tú giặt y phục, liền nhìn thấy hai đứa nhóc ở bên cạnh châu đầu ghé tai, cũng không biết đang nói thầm cái gì.
Nàng rất nhanh liền giặt xong y phục, còn chưa có lên tiếng, hai đứa đã chủ động tiến lên giũ y phục, phơi y phục.
Trịnh Tú cười bất đắc dĩ. Phơi hết y phục, Trịnh Tú mới trịnh trọng nói: “ Lần này bỏ qua, nhưng đánh nhau chung quy vẫn là không tốt. Lần sau nếu không phải là trường hợp bất đắc dĩ, ngàn vạn lần không nên động thủ, biết không?”
Hai người trăm miệng một lời đáp ứng. Thanh âm ngược lại vang dội, chỉ là không biết có để trong lòng được chữ nào hay không.

Ký Sự Dưỡng Nhi Của Tướng Quân Phu NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ