Tôi là Lee Seung Hyun, một Ma cà rồng. Tôi không thích thân phận Ma cà rồng, tại sao phải chung sống cùng Con người và không được để lộ ra mình.Ngày còn nhỏ tôi phải sống với bài tập muôn thuở đó là 'Sự kiềm chế' không được rút máu con mồi lung tung. Vì xung quanh chúng tôi là Con người - những cơ thể căng tràn máu tươi.
Bữa ăn của chúng tôi đã là những thực phẩm như của Con người. Nhưng lâu lâu chúng tôi cũng đi săn mồi. Bởi đó là bản tính của chúng tôi rồi. Con mồi của chúng tôi đôi khi mấy con thú hay là những kẻ đáng ghét.
Tôi sinh và lớn lên tại Seoul, bố mẹ tôi cũng ở đây và cũng Ma cà rồng. Tôi cũng được đi học và tốt nghiệp như những người bạn Con người của tôi vậy.
Bây giờ không còn đi học nữa, tôi đi làm ở một tiệm bánh HaruHaru. Hàng ngày vẫn cứ đi làm rồi về nhà. Cuộc sống vẫn cứ thế,khá vô vị.
Cho đến một ngày tôi cảm nhận được ánh mắt luôn nhìn chằm chằm mình. Ma cà rồng khá nhạy trong các giác quan và cũng như sự cảm nhận của mình. Nên tôi rất nhanh đã phát hiện ra ánh mắt dõi theo tôi đó là ai, và nó vô hại.
Một bác sĩ tại bệnh viện đối diện tiệm bánh của tôi làm, người đó tên Kwon Ji Yong.
Người đó hay đến tiệm bánh. Nhưng tuyệt nhiên chẳng bắt chuyện với tôi câu nào, mà chỉ luôn nhìn lén tôi. Lúc tôi quay lại thì anh ta lại đảo mắt đi chỗ khác. Kể cũng lạ, con người là như vậy đó sao.
Cho đến một ngày, trong con hẻm nhỏ khi tôi quá bực bội ba tên giang hồ tìm đến tôi làm phiền lần nữa. Tôi đã hóa thân thành Ma cà rồng và rút máu của từng tên. Bố mẹ tôi cũng từng dặn chỉ không được rút máu những người vô tội, nhưng những kẻ này là cần loại khỏi thế giới gấp.
Tôi cảm nhận được bước chân của một người nữa đang nhẹ nhàng bước đến phía sau. Ban đầu không nghĩ là Kwon Ji Yong. Tôi cho rằng đó là đồng bọn nữa của ba tên này.
Sau khi bị tôi phát hiện ra bác sĩ Kwon xin tôi tha một mạng, trên lý thuyết mà tôi được học thì trong trường hợp này tôi vẫn có thể xử lý luôn anh chàng bác sĩ này. Để bảo đảm cho bí mật của tôi. Nhưng lúc đó tôi vẫn quyết định tha cho anh ta. Không vì sao cả, anh ta vô tội. Là người có ăn học, còn thích tôi nên có lẽ sẽ không đi tố cáo với báo chí tôi là ai.
Sau đó vẫn cứ đều đặn bác sĩ Kwon đến tiệm bánh của tôi như cũ. Vẫn là ánh mắt nhìn tôi chăm chú như cũ. Tôi tự hỏi anh ta không sợ Ma cà rồng sao.
Hôm Kwon Ji Yong say, anh ta đến tiệm bánh miệng luôn đòi gặp tôi cho bằng được. Gặp rồi thì nhào đến người tôi rồi ngủ gục luôn. Báo hại tôi phải lãnh anh ta về nhà mình,vì tôi không biết nhà anh ta ở đâu cả. Tối hôm đó tôi ngủ sofa nhường cho Ji Yong chiếc giường. Vì tôi không muốn sáng mai có người say xỉn rồi trúng gió chết trong nhà tôi.
Hôm nay chúng tôi đi ăn tối. Phải khen là Kwon Ji Yong biết chọn chỗ ăn đẹp như vậy. Nhà hàng nằm trong tòa nhà lớn ở tầng cao. Vừa ăn vừa ngắm nhìn bao nhiêu ngọn đèn lấp lánh của Seoul. Người đi lại nhỏ chút xíu bên dưới. Các tòa nhà cao tầng khác luôn chắn ánh nhìn lên bầu trời của tôi thì hôm nay tôi đã ở được phía trên của chúng luôn.
BẠN ĐANG ĐỌC
||NyongTory|| Vampier-Em là thiên thần của bóng đêm.
Fanfiction• Vampier - Em là thiên thần của bóng đêm. • Tác giả: Midoryseyo . Tình yêu giữa một Ma cà rồng của bóng đêm và anh chàng bác sĩ là Con người. Tình yêu của họ có gì đặc biệt hay không? Đón được nhe.