Không biết xấu hổ (2)

18.1K 875 487
                                    

Edit: Nghi Phương
Beta: Đặng Hoàng Linh

---------------------------------

Nguồn: 藤秋 / lianauthmnaki.lofter.com

Hai người đối diện nhìn nhau một lúc lâu, ai cũng chưa lên tiếng.

Cuối cùng là Hoa Thành chớp chớp mắt trước tiên, tiếp nhận vải bố trắng trên tay Tạ Liên, nói: "Ca ca tốt đừng nóng giận, ta không đùa huynh nữa, nếu không không biết khi nào lại bị huynh trốn tránh."

Ngữ khí kia, mang theo trêu chọc lại dường như oán trách, Tạ Liên đầu tiên là theo bản năng phủ nhận nói: "Không, ta không có nóng giận......"

Theo sau, hắn tiêu hóa lời nói Hoa Thành, sửng sốt một chút, có chút dở khóc dở cười mà nghĩ: "Chẳng lẽ lần trước ta không dám nhìn thẳng vào mắt Tam Lang, cũng là bị Tam Lang trêu đùa?"

Phảng phất xác minh lời Hoa Thành, Tạ Liên lặng lẽ liếc hướng bên cạnh.

Chỉ thấy Hoa Thành cầm trong tay bố vải trắng kia, tùy ý ở trên mặt chà lau. Đôi mắt linh động vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tạ Liên, chính là lại không có làm người cảm thấp áp lực mà muốn cất bước trốn đi, ngược lại có chứa thần sắc nào đó nhẹ nhàng mà thỏa mãn.

Giống như đang nói, chỉ cần nhìn Tạ Liên, như vậy đủ rồi.

Tạ Liên bị Hoa Thành nhìn như vậy, phảng phất cũng nhiễm tâm tình tốt của Hoa Thành, khóe miệng giơ lên.

Hai người sửa sang lại xong, cởi bỏ áo ngoài cùng giày, cùng ngồi trên chiếu. Lúc này đây, Tạ Liên rốt cuộc mới nhớ tới phải chuẩn bị chăn gối kĩ càng, chăn thì đủ cho cả hai người, thế nhưng vẫn thiếu mất hai cái gối, điều kiện vẫn khắc khổ như cũ.

Tạ Liên ở trong lòng yên lặng so sánh sự đối lập giữa chỗ này và phòng khách của Cực Lạc Phường ở Quỷ Thị cực kỳ hoa lệ, nhịn không được thở dài một hơi, thanh giọng nói: "Lại phải ủy khuất Tam Lang một đêm."

Hoa Thành lắc đầu, mỉm cười đáp: "Ta không ngại, nơi này khá tốt."

Tạ Liên bất đắc dĩ mà cười cười, biết Hoa Thành đây là đang an ủi hắn.

Lại không nghĩ rằng Hoa Thành nhướng mày, thay đổi biểu tình, trịnh trọng nói: "Ta là thật tình cảm thấy nơi này rất tốt, chỉ có ta và huynh, lại không có cái khác."

Ngụ ý rằng, không có những người không liên quan, cũng không có những chuyện phiền phức hỗn loạn khắp tam giới.

Tạ Liên hiểu được ý tứ Hoa Thành. Bồ Tề Quán đã lâu không có người lui đến, vẫn như cũ quạnh quẽ thiếu sức sống, chỉ có một ánh nến đỏ ở bên chiếu, ánh sáng duy nhất mỏng manh mà lay động.

Nhưng chính là vì có hồng y nam tử ở ngay trước mắt, làm Tạ Liên cảm thấy cả người đều ấm áp lên, mà chính trong không gian đơn sơ này, vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí an tĩnh mà tốt đẹp.

Hoa Thành nhìn Tạ Liên, hơi hơi mỉm cười, nhắc nhở nói: "Ca ca, thời điểm không còn sớm, sớm một chút nghỉ ngơi đi."

[ĐN] [Thiên Quan Tứ Phúc] Hoa Liên Sở hướng phi mỹNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ