chap 6

1.7K 57 2
                                    

Những ngày tiếp theo cô vẫn cứ bám theo anh. Nhưng khác với lúc trước.

Ví như.:

Cô vẫn như trước đi sau lưng anh, lãi nhải. Nhưng lần này lại có cô nhạc.

- Thầy ơi.

Anh không trả lời cô. Vẫn cứ nơi chuyện với cô dạy nhạc.

- Một tý nghĩ trưa em muốn ăn gì.?

- Ăn gì cũng được.

- Ừm, hay ăn cơm cà ri đi. Anh nghe nói hôm nay có.

- Ân, nghe theo anh.

Cả hai nói chuyện với nhau quên luôn cô ở phía sau. Nhưng cô không bỏ cuộc, cô phải giành lại sự chú ý của anh về cô.

- Thầy ơi. Hôm nay.....

Cô chưa nói xong thì bị anh cắt ngang.

- À, Giao An em về lớp đi. Thầy và cô nhạc cần nói chuyện riêng.

- Ơ, nhưng....

- về lớp đi.

Sau đó xoay qua nắm tay cô nhạc, mỉm cười ấm áp nói.

- Mình đi thôi.

- Dạ.

Nhìn bóng lưng hai người họ rời đi cô chỉ biết chôn chân ở đó. Bỗng...

"Tách""tách"

Cô đưa tay mình lên mặt, nước mắt sao cô, cô đưa tay lên lầu sạch hết nước mắt. Không cô không cho phép bản thân yếu đuối, cô phải mạnh mẽ lên. Thua keo này ta bày keo khác.

Lần tiếp theo là ở sân sau trường.

Hôm nay cô thức thật sớm để làm cơm hộp cho anh, chắc chắn anh sẽ thích. Nghĩ vậy cô chạy thật nhanh ra sân sau.

- Thầy ơi. Hôm nay em có..

Nói được một nửa cô nín bặt, trước mắt cô là một cặp trai gái đang cùng nhau ăn cơm trưa. Anh và cô nhạc ngồi sát gần nhau, gấp thức ăn cho nhau nhìn khung cảnh thật ấm áp.

Nghe thấy có tiếng động anh quay đầu lại nhìn, thì thấy cô đứng đó. Cô đang gục đầu nhìn hộp cơm trên tay, thân hình nhỏ nhắn đứng yên ở đó.

Nhìn như vậy anh thật không đành lòng. Sao lại vậy, anh cũng không biết nữa. Trong lòng anh bây giờ có sự mâu thuẫn, anh nên tiếp tục giả vờ không thấy cô buồn hay nhìn nhận tình cảm của cô.

Không khí trở nên im lặng, lúc này đây cô nhạc lên tiếng để phá tan bầu không khí trầm lắng này.

- À, Giao An. Em đến đưa cơm cho thầy Tân à.

Cô giấu hộp cơm phía sau lưng, mặt mỉm cười nói.

- Dạ, nhưng chắc em làm đều thừa rồi.

- Ân, thầy và cô vừa ăn được một lúc. Em cũng đến ăn cùng đi.

- Thôi cô, em không muốn làm kì đà cản mũi. Nếu đã vậy em không làm phiền 2 người, em về lớp.

- Ừm. Đi đi...

- Dạ, Chào thầy chào cô.

Cô cuối người chào rồi xoay người lại chạy thật nhanh. Đau quá, sao lại đau nửa rồi tim cô nó không nghe lời cô.

Thầy à, Thầy Chạy Không Thoát ĐâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ