"Chúng ta vào nhà nhanh đi, ở ngoài này nữa sẽ khiến mọi người lo lắng mất." Âm thanh rầu rĩ phát ra từ người đang chôn mặt trong hõm vai hắn, Điền Điềm rốt cục cũng nói chuyện, từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng khóc, nếu không phải bả vai hắn ngày càng ướt, Thiệu Huy thật sự cho là y đã ngủ mất rồi.
Y ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh, nếu như không phải viền mắt y đã sưng đỏ hết lên, quả thực rất khó tưởng tượng, một Điền Điềm trấn tĩnh như vậy, đã khóc trên vai hắn thật lâu.
"Không cần vội." Thiệu Huy dùng ngón tay xoa nhẹ lên đuôi mắt của Điền Điềm, "Em có thể nghỉ ngơi thêm một chút, ngồi ngoài đây một lát nữa rồi hãy vào."
"Tôi..." Điền Điềm còn muốn nói, mặt lại bị nâng lên, hai bàn tay Thiệu Huy ôm lấy má y, ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ, lau đi những giọt nước mắt còn sót lại.
"Cái gì cũng không cần phải nghĩ, nhiệm vụ của em bây giờ là dưỡng bệnh thật tốt, đến khi chân em lành hoàn toàn mới được." Thiệu Huy nhẹ nhàng chọt chọt trán Điền Điềm, lại nắm chặt tay y, "Khoảng thời gian này, chúng ta từ từ nói chuyện, bất kì chuyện gì em cũng có thể nói cho anh biết, những chuyện khác em không cần phải lo lắng... Được hay không?"
"Ân." Điền Điềm vùi đầu lên vai Thiệu Huy, cà cà, "Tôi không sao, chúng ta đi vào trước đi."
——————
Điền Điềm hoàn toàn không biết tối hôm nay mình đã ăn cái gì, cũng chẳng biết mình đã nói cái gì.
Y vận dụng hết trí lực mới có thể nghiêm chỉnh mà ngồi một buổi tối, mãi đến khi Thiệu phu nhân nói chúc ngủ ngon rồi bị Thiệu Huy đẩy vào phòng ngủ, y mới tỉnh táo lại.
Y vậy mà khóc ở trước mặt Thiệu Huy!
Còn nói cái gì là mình đã rất sùng bái Thiệu Huy!
Còn ở trước mặt Thiệu Huy oán giận trách móc nói mình đã rất mệt mỏi!
Điền Điềm tức giận đến muốn đánh mình một cái, y đúng là trúng tà rồi!
Mất mặt chết đi được!
"Tiểu Điềm, tiểu Điềm?" Thiệu Huy vỗ vỗ vai Điền Điềm, "Em không nghe thấy anh mới nói gì sao, thất thần rồi?"
"Xin lỗi, tôi không chú ý..." Điền Điềm trừng mắt nhìn, trên mặt vẫn là hồ đồ ngốc nghếch, "Anh vừa nói cái gì, khi nãy tôi không nghe thấy."
"Anh nói một một lát anh sẽ đi tìm cái gì đó để che phần đang bị bó bột lại, để em dễ tắm rửa hơn." Nói tới đây Thiệu Huy mới giật mình, ôm y đặt lên giường, "Lúc trước ở bệnh viện cũng chỉ tắm sơ qua, em ngồi ở đây một lát, anh đi tìm bộ đồ mới cho em luôn."
"Tắm rửa? Tôi không cần anh gi..." Điền Điềm còn chưa kịp nói hết, Thiệu Huy cũng đã chạy ra khỏi phòng, "Này! Thiệu Huy!"
——————
Phản đối của Điền Điềm không hề có tác dụng, mười phút sau, y đã ngồi trên chiếc ghế gỗ được Thiệu Huy chuẩn bị trong phòng tắm.
"Nước có nóng quá không?"
"Rất dễ chịu." Hiện tại Điền Điềm một đầu bọt xà phòng, ngẩng đầu nhìn bên cạnh, thấy ống tay áo của Thiệu Huy đang cuốn lên, thấy tay cầm vòi hoa sen của hắn,... Y nhìn cảnh, này lắc lắc đầu.
Y trúng tà rồi, thật đó, không phải đã nói không cần giúp sao, tại sao hiện tại lại 'được' người ta tắm giùm rồi.
"Anh đã bao cái chân đang bó bột của em lại rồi, nhưng em vẫn nên để ý một chút, đừng để vết thương bị trúng nước." Thiệu Huy vừa giội nước giúp Điền Điềm rửa sạch bọt trên đầu, vừa nói chuyện, "Nhắm mắt lại đi, cẩn thận nước vào mắt."
Điền Điềm nghe lời nhắm chặt mắt lại, những ý nghĩ trúng tà gì đó ngay lập tức bị ném ra sau đầu, tính toán một chút, điên thì điên thôi. (Editor: em à, em cứ nhẹ nhàng với chồng em như vậy sao??? Ngược nó đi chớ!!!)
"Nhớ rửa sạch bọt phía sau tai nha."
Thiệu Huy nhìn nhìn lông mi Điền Điềm, thật dài, lúc nói chuyện nhẹ nhàng run rẩy, trong lòng hắn cũng cảm thấy ngưa ngứa.
Trong giọng nói đều là ôn nhu cùng thõa mãn: "Biết rồi, ông nhỏ."
Đôi mắt đang nhắm chặt của Điền Điềm lại bất an run rẩy.
Giỡn cái gì mà giỡn, bộ vui lắm sao, đáng ghét!
BẠN ĐANG ĐỌC
Nan Từ - Trương Đại Cát
General FictionTác giả: Trương Đại Cát. Thể loại: Hiện đại, cưới trước yêu sau, song hướng thầm mến, gương vỡ lại lành, hơi ngược, niên thượng, cua đồng, gần như là thanh thủy văn, 1X1, HE. ĐAM MỸ NHA. Văn án: Mọi người đều biết bên cạnh Thiệu tổng có một kim bài...