-" Tú Nguyệt cô ấy có khỏe không ?" Tuấn Chung Quốc cuối cùng cũng tiếp tục câu chuyện ở ngoài đại sảnh.
Ta thở dài một tiếng cũng không giấu diếm hắn chuyện gì, bắt đầu kể:'' Tú Nguyệt năm đó qua Anh, nó mới biết mang trong mình bảo bối đã được ba tháng rồi không thể bỏ nên nó đành sinh bảo bối ra".
Lúc ta biết em gái ta muốn phá thai đã tức giận ghê gớm, dù sao nó cũng là mẹ đứa bé sao có thể nhẫn tâm kết thúc mạng sống của con mình được. Nhưng cũng may, đến cuối cùng nó vẫn chịu sinh ra bảo bối, có lẽ bất đắc dĩ thôi nhưng ta cũng rất biết ơn.
Ta nhìn Tuấn Chung Quốc kể tiếp: "Lúc đó nó không nói cho tôi biết ba đứa trẻ là anh, có lẽ nó không muốn kết hôn nếu nó nói ba đứa bé là ai tôi sẽ bắt nó lập gia đình".
Tuấn Chung Quốc gật đầu, hắn biết rõ tính cách của Phác Tú Nguyệt, lúc đầu cũng vì lối sống yêu tự do, không thích sự ràng buộc mà hai người mới có đoạn tình cảm này.
-" Lúc bảo bối được năm tháng , nó mới viết thư nói cho tôi biết tất cả ba đứa bé là ai, lý do làm sao có đứa bé và nên đặt tên đứa bé là gì. Chỉ để lại một lá thư ,rồi bỏ đi mất, chạy theo cái gọi là tự do của nó".
-" Suốt mấy năm trời, cũng không về thăm bảo bối lấy một lần. Năm bảo bối được bốn tuổi, tôi mới nhận được tin nó mất vì tai nạn máy bay từ Ai Cập sang Pháp".
Nhiều lúc ta muốn giận em gái ta, nhưng dù sao nó cũng mất rồi ta đây còn có thể nói được gì.Ta chán nản nói tiếp:" Đây có lẽ là sự lựa chọn của nó".
-" Tính cách của cô ấy luôn là như vậy, năm đó bỏ đi cũng chỉ để lại một bức thư nói kết thúc mối quan hệ rồi đi, cũng không có thêm một câu dư thừa". Tuấn Chung Quốc sau một lúc lâu trầm mặt, bây giờ mới lên tiếng.
Ta đồng ý với hắn, tính của Tú Nguyệt chính là như vậy. Mà Tuấn Chung Quốc còn nhớ đến em ta như vậy coi như không tệ rồi, không có tình cũng còn có nghĩa. Hảo cảm của ta đối với hắn liền tăng lên một chút.
-" Vậy bảo bối anh định sẽ ntn?"
-" Tôi sẽ nuôi nó".
-" KHÔNG ĐƯỢC". Ta nghiêm nghị phản đối.
Hắn thấy thái độ của ta như vậy thì rất ngạc nhiên. Xem ra hắn hiểu lầm ta là đang dẫn bảo bối về trả cho hắn. Ta cũng không phải em gái ta là một người vô trách nhiệm như vậy.
-" Tôi không có ý định bỏ bảo bối, lần này dẫn nó về gặp anh chẳng qua là tôi không thể từ chối được yêu cầu của nó".
Hắn nghe ta nói vậy liền cười cười:" Cậu thật khác Tú Nguyệt, nhưng tôi cũng rất muốn chăm sóc cho Tiểu Khương. Tuy mới gặp, nhưng thằng bé thật khiến người khác yêu thích".
-" Tôi không thể giao nó cho anh, tôi cần phải về Anh, còn có công việc nữa, tôi không thể ở đây"
-" Cậu là bác sĩ đúng không ? Ở trong nước cũng có rất nhiều bệnh viện nổi tiếng".
Ta ngạc nhiên, hình như ta chưa từng nói ta là bác sĩ trước mặt hắn.
-" Tôi từng nghe Tú Nguyệt nói có một người anh trai học bác sĩ, người đó chắc là cậu?".
-" Cho dù có như vậy, tôi cũng không nghĩ sẽ ở lại...."
-" Con muốn ở chung với baba" bảo bối không biết đã đứng trước cửa từ bao giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng sắp khóc.
-" Không được !!!" ta thẳng thừng từ chối .
Bảo bối không nói với ta nữa, nó chạy đến chỗ Tuấn Chung Quốc ôm chầm lấy hắn .
-" Bộ con không muốn ở chung với ta nữa ?" ta hơi thất vọng nhìn bảo bối.
Ngay lập tức, bảo bối òa khóc lớn : " Không, không con muốn ở chung với hai người.....oa oa oa.."
-" Không thể được" ta ngay lập tức bác bỏ ý kiến của bảo bối.
-" Cậu xin nghỉ phép được bao lâu ?" Tuấn Chung Quốc bỗng nhiên lên tiếng phá tan không khí giằng co giữa ta và bảo bối.
Nghe Tuấn Chung Quốc hỏi, mặc dù ta không hiểu lắm hắn hỏi như vậy để làm gì nhưng cũng thành thật trả lời: " Hai tháng".
-" Nếu vậy, tạm thời cậu và tiểu Khương đến ở chung với tôi đi, sau đó chúng ta từ từ tính lại".
Đề nghị của Tuấn Chung Quốc quả thực không tồi, nhưng.......
-" Thôi được" Ta bất đắc dĩ đồng ý, ai bảo ta không thể chống cự lại được đôi mắt cún ngập nước của bảo bối đang mong đợi nhìn ta chi.
Bảo bối thấy ta đồng ý liền hưng phấn cười lớn ôm chầm lấy hắn, sau đó rạng rỡ nhìn ta: "Cảm ơn, m......." từ "Mẹ" chưa thoát ra khỏi miệng đã bị ta trừng cho hoảng sợ mà nuốt vào bụng.
-" Con gọi ta là cậu" ta nghiêm nghị bảo.
Bảo bối lại nhìn ta, cắn môi không nói, tên nhóc con này, ta lần này tuyệt đối không thỏa thuận, việc này liên quan đến mặt mũi đàn ông a.
-" Hay con gọi cậu ấy là cha" Tuấn Chung Quốc nói với bảo bối, sau đó nhìn ta nói tiếp: " Cậu thấy như vậy được không ?".
Như thế này còn đỡ hơn bị gọi là mẹ nên đương nhiên là ta đồng ý rồi.
-"Dạ được" Bảo bối cũng gật đầu nhu thuận trả lời.
Tên nhóc chết tiệt, ta chăm sóc con 7 năm, vậy mà con nghe lời người gặp có mấy tiếng còn hơn cả ta. Sau này có cơ hội ta nhất định sẽ tét cho mông con nở hoa, để cho con thấy cái giá của việc không nghe lời.
Lúc Chí Mẫn nghĩ đến vấn đề này, cậu cũng không bao giờ ngờ được rằng sau này không nghe lời bị tét cho mông nở hoa lại là cậu, mà cái người làm được việc này chính là " Baba của Bảo Bối".
Thế mới nói, cuộc sống thay đổi thất thường, không ai có thể lường trước được điều gì.
YOU ARE READING
[Chuyển ver] [Kookmin] Người chồng của đứa em gái
Ngẫu nhiênlần đầu chuyển ver nên có sai sót gì mong mọi người thông cảm