CHAP 36 - ĐÂU MỚI LÀ HIỆN THỰC?[THE END]

75 7 2
                                    

"Chị tìm ai?"

Rino đã trở về Nhật Bản, và nhanh chóng tìm gặp đến em, để xem tình trạng cùng sự thống khổ khủng khiếp này đang hành hạ em như thế nào.
Em nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, cùng lúc chất giọng trầm ấm cất lên, rất khẽ.
" Mayu-chan, là chị đây, em vẫn ổn chứ?"
Không có tiếng đáp lại.
"Cậu ta đã tự giam mình trong phòng gần một tuần rồi..."
Nagisa buồn bã lên tiếng, ánh mắt khẽ lướt sang cánh cửa vô tri vẫn đang đóng im lìm.
"Nghe chị nói này...em cứ như vậy Yuki sẽ không vui đâu, em nên tự biết chăm sóc bản thân mình trước đi chứ..."
Vẫn im lặng.
"Yuki vốn không phải đã mất...chỉ là cậu ta sang một thế giới khác mà thôi...nơi mà...có lẽ sau này chúng ta đều có thể kiếm đến..."
Rino tiếp tục, tông giọng lệch đi, dường như mang nặng nỗi sầu thảm, vậy còn cố chấn an em?
"Chị dựa vào đâu để nói rằng thế giới kia thật sự có tồn tại?"
Em khó nhọc cất tiếng, sự mỏi mệt qua ngần ấy thời gian đã khiến em dần trở nên kiệt sức, những chai nước rỗng có sẵn trong phòng cũng đã được em nốc cạn ném vung vãi khắp nơi. Đồng tử em dường như mờ đi, em trông thấy khung cảnh xung quanh chỉ mang một sắc màu ảm đảm, vô thần không lối thoát.
"Chị..."
"Rino thoáng chốc bất ngờ khi em đã trả lời, nhưng lại đột ngột trở nên lúng túng. Có lẽ, câu hỏi này, thật sự quá khó để có lời hồi đáp thỏa đáng và rõ ràng.
"Nếu chị không thể chứng minh, vậy thì đừng dùng những lời dối trá đó chỉ để an ủi em, chị về đi..."
Dứt lời, em ngã ngục người xuống giường, bên ngoài kia đã lặng yên, dường như Rino đã rời đi, bóng đêm vẫn vây quanh một thể xác rỗng, trần nhà như xuất hiện loại ảo ảnh khiến em cảm thấy chơi vơi.
Rino, em thừa hiểu rằng, để chấp nhận sự mất mát này, chị ta vốn đã tốn rất nhiều thời gian, thật buồn cười...lại cố tỏ ra bản thân vẫn ổn như thế...
*
Sau khoảng thời gian nghĩ suy những điều điên rồ trong căn phòng tĩnh lặng chỉ một mình em, em cố rời khỏi nơi đã từng tự giam giữ, từng bước một gắng gượng bước đi dưới sự kinh ngạc không thốt thành lời từ phía Nagisa.
Một vẻ ngoài xơ xác, cơ thể gầy guộc như cạn kiệt sự sinh tồn, nét mặt nhợt nhạt đến mức tưởng chừng một pho tượng vô tri lạnh lẽo.
"Cậu đã chịu rời khỏi phòng rồi sao...cậu..."
Nagisa xót xa nhìn lấy em, lại vô thức cảm thấy sợ hãi.
Em không trả lời, cứ như vậy rời khỏi nhà, dưới sự điều khiển chậm rãi từ lý trí chết, cơ thể yếu ớt này vẫn từng chút một gắng gượng hồi đáp.
*
Loại không khí bên ngoài được cơ hội hiếm hoi vây quanh em, thứ ánh sáng của nắng trời chiếu rọi khiến em rùng mình khó chịu, khẽ nhíu mày nhằm tránh đi. Một đại lộ lớn ở ngay trước mặt, xung quanh ồn ào bát nháo đến mức không thể định hình nỗi, em trông thấy dòng người lướt qua tầm mắt, cùng những chiếc xe bốn bánh lao vun vút qua đồng tử như những con quái vật mạnh mẽ.
Em vô thức trở nên sợ hãi những thứ hiển nhiên này, em cảm tưởng bản thân mình vốn không thuộc về nơi này, vốn không phải...
Tâm hồn lạnh giá, đã khiến em tự khắc trơ trọi.
Em đứng bất động như vậy tại ngã tư đường, bên cạnh một cột đèn giao thông, những thứ xung quanh vẫn mặc nhiên diễn ra như một luật lệ không thể đổi rời. Hàng vạn suy nghĩ lướt qua đại não, đau buốt, một chân khẽ đưa lên khoảng không xa mặt đất.
Thế giới khác mà Rino nói đến, có phải chỉ cần em bước xuống con đường này một cách ngu ngốc như vậy, sẽ mặc nhiên có cơ hội đến tương phùng cùng chị hay không?
À, đúng rồi, là một con đường tắt, dẫn em đến chị. Cái chết này, mặc nhiên sẽ đau đớn, nhưng...em sẽ chịu đựng, có lẽ chỉ một chút thôi...chị hãy đợi em nhé?

{CHUYỂN VER}[MAYUKI] EM XIN LỖINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ