Vân các gió mát phơ phất, bên ngoài mặt trời chiếu rọi lá cây ,ánh lên ngói lưu ly nhìn như hào quang.
Tháng tư, Tấn Châu có chút nóng lên, mặt trời chiếu lên mắt khiến choáng váng.
Bất quá này hết thảy cùng Vân các không quan hệ.
Vân các xây trong hậu hoa viên ở vương phủ, hoa và cây cảnh um tùm,phía trước có nước, một trận gió nhẹ phất đến, từng trận lạnh. Chim tước kêu ríu ra ríu rít ở trên đầu cành,đất lành chim đậu.
Ngọc Nương chỉ ngồi nửa cái ghế, cúi mắt cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Mà đang nàng đang ngồi tự ngẩm đồng thời, đối diện cũng có một người đang nhìn nàng.
Lão nương của Thúy Trúc là của hồi môn của Tấn Vương phi ở thôn trang, bản thân Thúy Trúc cũng gả cho quản sự thôn trang. Đáng tiếc nàng số mệnh không tốt, mới vừa hoài thai, nam nhân chết . Nhà chồng không có ai, nhà mẹ đẻ còn có ca ca tẩu tử, nàng cũng không thể dựa vào nhà mẹ đẻ ăn không ngồi rồi, mới lấy quan hệ tiến vương phủ, muốn làm nhũ nương.
Thúy Trúc có a di là quản sự mụ mụ, loại quản sự mụ mụ này,bên cạnh Tấn Vương phi có hơn mười cái, ai có việc nấy, mà Thúy Trúc biết chút ít chuyện người khác không hiểu
Nàng vì điều này, mới bất kể hết thảy muốn làm việc ở đây .
Thúy Trúc kỳ thật sớm liền muốn vào vương phủ làm việc . Nương nàng thị tì của Tấn Vương phi, biết vương phi cá tính, không muốn nữ nhi vào phủ đến bấu víu cành cây cao, đỡ phải hại toàn gia. Cho nên khi Từ gia cần nha đầu hồi môn, đều giống nhau không đem nữ nhi đưa cho Vương phi.
Vì chuyện này Thúy Trúc không chỉ một lần oán giận cha mẹ, cảm thấy nếu không phải bọn họ ngăn đón chính mình cũng không gả cho một người như vậy, cuối cùng còn làm quả phụ.
Lần này quyết ý, Thúy Trúc liền liều mạng chính mình mới sinh đại nữ nhi mới ba tháng cũng đến.
Đường duy nhất nàng đi.
Thúy Trúc biết lần này nhiều lắm là chỉ sẽ lưu lại hai người, còn người đối diện là đại địch.
Từ khi người kia tới, Thúy Trúc liền biết, người này khẳng định cùng mục đích, nếu không tìm nhũ nương sao không được, nhất định tìm dạng này đến.
Loại người vừa nhìn chính là làm chủ tử ngột ngạt !
Thúy Trúc cắn đỏ tươi môi dưới, nhịn không được siết chặt xiêm y, hướng bên cạnh liếc xéo, mắt phượng tràn đầy ghen tị.
Vì hôm nay, nàng cố ý đem chính mình lấy xiêm y , đầu tóc là mới vừa rửa qua , cố ý bôi tóc mùi hoa quế, búi tóc là nàng nhờ nương chải, còn đeo lên một cây trâm vàng.
Thúy Trúc từ nhỏ yêu cái đẹp, cũng thích chính mình đẹp, sinh hạ nữ nhi, nàng liền cố ý kị miệng người, cho nên tư thái sớm liền khôi phục . Thúy Trúc nhìn chính mình nàng bây giờ so với nàng trước xuất giá tuyệt đối thủy linh, bởi vì chỉ có từng gả- phụ nhân mới biết được, những cô nương tuy trẻ trung , màu sắc khá hơn, cũng không sánh bằng khai khiếu phụ nhân.
Nàng !!!!- -
Thúy Trúc lại một lần nữa dùng ánh mắt ghen tị nhìn ngồi đối diện, trong lòng hận không thể đem nàng ta cào rách mặt mới có thể hết giận!
Ngọc Nương cảm thấy có người trừng mình, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đối diện ánh mắt ghen ghét muộn phiền, mặc dù đối phương rất nhanh liền rủ xuống mắt, nhưng nàng vẫn là xem vừa vặn.
Tim đập nhanh.
Bởi vì ánh mắt của đối phương. Loại ánh mắt nếu không phải là có thù có oán, ai sẽ như vậy nhìn người.
Ngọc Nương trong nội tâm cười khổ, kiếp trước nàng nhiều lần bị ăn khổ, mới vào vương phủ lúc tâm tư buồn bã tự oán, chỉ biết tưởng niệm nhi tử bất đắc dĩ bị bỏ lại. Một lần nàng thiếu chút nữa bị đánh chết, mới rốt cục tỉnh lại vì bảo vệ tính mạng mà cố gắng. Mới vào vương phủ phát sinh rất nhiều sự, Ngọc Nương cũng không nhớ rõ rệt, nàng căn bản không nhớ nổi kiếp trước Thúy Trúc có phải như vậy hay không nhìn mình.
Đồng thời, nàng có chút nghi hoặc Thúy Trúc vì cái gì mà nhìn nàng như vậy.
Dù sao, hiện tại vừa mới tiến vương phủ, căn bản chưa định ra ai sẽ là nhũ nương tiểu Quận chúa, nàng cùng Thúy Trúc cũng không phải là đối thủ, nàng cần gì phải ghen ghét mình.
Chẳng lẽ nói, Thúy Trúc cũng trùng sinh?
Ngọc Nương lại cảm giác mình muốn biết , vì kiếp trước lúc nàng chết Thúy Trúc còn sống tốt , làm nhũ mẫu uy phong bên cạnh tiểu Quận chúa.
Nếu Thúy Trúc không phải trùng sinh , sao đến mức như thế?
Chỉ có một lời giải thích, đó chính là Thúy Trúc biết gì đó. Hay là nàng sớm biết người được chọn, cho nên mới như thế căm thù nàng. Nhưng cũng không thông, dù sao nếu Thúy Trúc là người đó , nàng sẽ không phải, đối phương cần gì phải căm thù mình?
Ngọc Nương cũng không phải người thông minh, nghĩ một hồi nghĩ không ra liền không thèm nghĩ nữa , nhưng trong nội tâm lưu lại bóng ma.
Ngoài cửa đột nhiên có người hắng giọng một cái.
Lập tức, mọi người đang ngồi đều đứng lên, có chút thấp thỏm xem nha đầu đứng ngoài cửa kia.
Nha đầu tuổi cũng không lớn, ước chừng mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhìn mọi người vài lần, nghiêng đầu lại đi .
Trong lúc mọi người thấp thỏm bất an trong lòng, từ bên ngoài đi tới vài bà tử.
lớn tuổi
Các nàng quần áo lịch sự, bộ mặt trang nghiêm, dáng vẻ phi phàm, vừa nhìn đã biết là quản sự mụ mụ trong phủ.
Cầm đầu là một vị chải búi tóc trơn bóng, dung tăng trang nghiêm, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc. Mặc áo tơ màu đỏ sậm, áo khoác thạch màu xanh so với giáp, phía dưới là nhất điều xanh đậm sắc mặt ngựa váy. Trên đầu chỉ cắm một cây lão trâm, trên lỗ tai treo một đôi đá mắt mèo. Mà cặp mắt kia của bà tựa như đá mắt mèo trên tai tinh quang bắn ra bốn phía, sáng ngời có thần, vừa nhìn chính là không dễ sống chung .
Ngọc Nương nhận biết nàng là Lý mụ mụ bên cạnh vương phi, quản rất nhiều sự vụ trong phủ, cũng coi là trợ thủ đắc lực nhất.
Bất quá Ngọc Nương cũng đã gặp người này tươi cười đón nàng, đó là thời điểm Tấn Vương sủng ái nàng, vương phi cho nàng mặt mũi, vương phi làm thế tất nhiên hạ nhân trong phủ cũng vậy.
Ngọc Nương mặc dù ở vương phủ chỉ khoảng hơn một năm, thế nhưng gặp nhiều hạ nhân chuyên trở mặt. Một khắc trước mặt cười chào đón, khắc sau là tràn ngập khinh bỉ. Lý thuyết ở trong mắt các nàng khi uy phong chính là chủ tử. Thất thế thì ngay cả con chó cũng không bằng.
Ngọc Nương không chỉ một lần nhìn thấy, trước còn nhất mực cung kính gọi Ngọc phu nhân, nghiêng đầu nói nàng là đồ Hồ ly thấp kém.
Nàng phẫn nộ, khổ sở, nhưng rồi không quan tâm nữa.
May mắn, nàng cả đời này rốt cuộc không cần đối mặt. Ngọc Nương nghĩ kỹ rồi, nàng kiếp trước sở dĩ phải chết, vì gây trở ngại trong mắt người khác. Chỉ cần nàng không bị Thúy Trúc thiết kế, nàng có thể an an ổn ổn làm nhũ nương bên cạnh tiểu Quận chúa không cần xen vào hậu viện Tấn Vương.
Nàng không cần làm quá lâu, một hai năm thôi, chỉ cần tích góp đủ nuôi lớn Tiểu Bảo, nàng liền rời đi.
Nghĩ thế, Ngọc Nương cũng là trấn định lại, tiếp nhận để các bà tử xem xét.
"Thân thể đều khoẻ mạnh? Sữa phải đủ? Trong phủ không giống hạ nhân khác , hầu hạ tiểu chủ tử, không thể có sai lầm."
Vài tiểu phụ nhân lanh miệng liên tục hồi đáp, Lý mụ mụ cũngkhông lộ ra không kiên nhẫn, chỉ là không để ý các nàng, hỏi tiểu nha đầu bên cạnh: "Người đã mời đến ?"
Tiểu nha đầu giòn giã nói: "Hồi mụ mụ, đến rồi, đang ở ngoài hậu viện ."
Không lâu sau, một lão giả trên năm mươi tuổi đi đến, đi theo phía sau là một gã sai vặt đang xách hòm thuốc.
"Chúng ta là đại phu vương phủ, tới bắt mạch cho chư vị."
Vì vậy cứ theo thứ tự mà bắt mạch. Hình như có phụ nhân bị bệnh không tiện nói, nên khi nha đầu dẫn đi còn kêu lên oan uổng liên hồi, nói thân thể mình trước giờ khoẻ mạnh tuyệt đối không dám lừa gạt.
Mọi người như chưa tỉnh mộng, làm nhũ nương thôi sao phức tạp vậy? Ngọc Nương lại biết phía sau còn mệt hơn nữa.
Lý mụ mụ nhìn mấy người một cái, phân phó nói: "Mang họ đi ra sau xem một chút."
"Vâng."
Vài người bà tử cúi đầu đáp, liền dẫn Ngọc Nương và mọi người hướng phòng tối đi .
Loại trải nghiệm này kiếp trước cũng có vì quá mức khó quên, nên Ngọc Nương còn nhớ rõ ràng.
Nàng lần đầu tiên ở trước mặt người ngoài lõa lồ, còn bị người ta xem đi xem lại, ký ức khuất nhục như thế hãy còn mới mẻ.
Bà tử chịu trách nhiệm kiểm tra nàng thập phần cẩn thận, không riêng kiểm tra có hay không các loại nhức mỏi , thậm chí ngửi dưới nách, còn cho nàng nằm trên một bàn dài, kiểm tra toàn bộ.
Bà tử sợ Ngọc Nương sinh lòng mâu thuẫn, vừa kiểm tra, vừa nói: "Tiểu Quận chúa là con gái vương gia , cháu gái ruột đương kim thánh thượng, trời sinh tôn quý. Ở Tấn Châu, bất đồng kinh thành, chỉ có thể tìm nhũ nương ở bên ngoài. Nhưng phải tuyệt đối cẩn thận , một khi có cái cái gì sai lầm với tiểu Quận chúa, chính là rơi đầu ..."
Ngọc Nương cắn môi, nhắm mắt, không nói gì. Cảm giác đối phương đang soi ngực nàng thì nghe đối phương nói: "Vừa nhìn chính là sữa nhiều . Ân, cũng không tệ, xuống đây đi."
Nàng gấp rút leo xuống, cúi đầu đem xiêm y mặc lại.
Chờ sau khi rời khỏi đây, gặp mọi người sắc mặt khác nhau, chắc là đều bị soi giống nhau.
Tất cả mọi người chờ ở hậu viện, Lý mụ mụ cũng không nói lời nào, mà đi ra ngoài . Vài người bà tử còn lưu ở trong hoa viên.
Tựa hồ cũng không có cái gì đáng phải kinh ngạc , Ngọc Nương lại nhịn không được lưu tâm.
Lý mụ mụ ra cửa, liền đi về bên trái.
Nếu rời đi Vân các, phải đi thẳng ra phía ngoài, nàng đi như thế nào đi nơi đó ?
Đó là nơi nào?
Ngọc Nương vắt óc nghĩ, đột nhiên trong lòng căng thẳng.
Nàng nhớ ra đó là nơi nào .
Vân các thường chiêu đãi tân khách địa phương, có một lần vương phủ làm tiệc chiêu đãi thái ấp quan viên, vương phi là tại hậu trạch chiêu đãi nữ quyến quan gia.
Khi đó Ngọc Nương đã là người bên cạnh Tấn Vương, thân phận nàng không thể đến đó, hôm đó nàng ở trong vườn ngắm hoa lại rẽ lối linh tinh, tới nơi này bên cạnh Vân các.
Vân các chiếm đất tương đối nhiều, lại có nước, trong nhà ấm trồng hoa. Nàng khi đó chính là ham nhìn hoa mẫu đơn nở mới đi qua. Đột nhiên nghe tiếng nói chuyện, nàng liền tìm kiếm theo âm thanh, trùng hợp vị trí nàng đứng phù hợp để nhìn toàn bộ Vân các.
Nàng cố gắng nhớ chỗ ngồi khi đó giống phòng khách.
Nhìn một chút góc tường, có lò hương ba chân bằng vàng, bởi vì quá rõ ràng, nàng liếc mắt liền thấy được nó. Ngồi đó chỉ có vài vị quý phụ quần áo hoa lệ, Ngọc Nương xưa nay nhát gan, sợ bị người phát hiện lại hiểu lầm mình rình coi , liền vội vã đi .
Vì ấn tượng quá sâu, ký ức đó còn rất mới mẻ.
Ngọc Nương vô ý thức đi xem hoa nơi cửa sổ, sắc hoa đỏ thắm, cửa sổ chạm khắc rất đẹp, phía sau lá cây um tùm. Nhìn thoáng qua tựa hồ cũng không có gì dị thường, nếu nhìn kỹ sum xuê cành lá tựa hồ rung động.
Đằng sau có người.
Là ai? Ai ở chỗ đó xem trộm?
Ngọc Nương không dám nhìn nữa, làm như không có gì nghiêng đầu sang chỗ khác, khóe mắt nhìn chằm chằm kia chỗ.
Phiến lá đột nhiên rung động vài cái, chỉ kịp trông thấy một đoạn hoa văn phiền phức thêu trên vạt áo xẹt qua, liền không có động tĩnh khác.
Rơi trong mắt Ngọc Nương, lại làm cho nàng như bị sét đánh.
BẠN ĐANG ĐỌC
VƯƠNG PHỦ SỦNG THIẾP - GIẢ DIỆN ĐÍCH THỊNH YẾN - Cổ đại (Efit- Đào Quân Trang)
RomanceĐời trước Dao Nương thân là sủng thiếp củaTấn Vương, mới được nhận vài ngày ân ủng đã hương tiêu ngọc vẫn. Sống lại một đời, nàng quyết định bảo toàn mạng nhỏ, làm tốt công việc của nhũ mẫu, tránh xa thị phi, không bao giờ dám thấy người sang bắt q...