Con phà chậm chạp di chuyển trong điều kiện thiếu sáng trầm trọng, mây đen kéo đến càng nhiều gần như chẳng cho ánh sáng có cơ hội len lỏi qua.Ban nãy lúc còn trong thành phố thời tiết nóng ran, lúc này trên phà lại có chút lạnh. Chắc cũng bởi không còn ánh sáng nên nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, thời gian đình trệ rõ ràng trên mặt kính của chiếc đồng hồ tôi đang đeo. Đám người đông nghẹt thở chen chúc nhau, xô xô đẩy đẩy càng làm con phà di chuyển khó khăn hơn, nó cứ theo dòng nước dập dềnh lên xuống.
Tôi không ngần ngại đem cơ thể em ôm vào lồng ngực, triệt để mang cơ thể em quay hẳn vào phía mặt gỗ của con phà, không muốn để em va chạm với đám người phía sau. Mùi hương trên cơ thể em càng lúc càng nhiều hơn, tôi ôm em chặt thêm hận không thể cùng em hòa làm một.
Rõ ràng tôi đã yêu em ngay khoảnh khắc đó, lúc mà lướt qua em ở bến phà, em trong bộ váy trắng đã nhuốm bẩn, đôi chân trần vương vệt máu. Tôi yêu em! Yêu cái cách em dùng đôi mắt trong veo nhìn tôi, cách em phó mặc bản thân trước cái chết, tôi yêu mùi hương trên cơ thể em, yêu mái tóc dài màu nâu hơi rối đó, yêu bàn tay trầy xước các vết thương của em, yêu mọi thứ liên quan đến em.
Tình yêu này phát triển nhanh tới mức làm tôi giật mình. Tôi còn chẳng biết tên em, chẳng biết em từng ở nơi nào, chẳng hiểu vì sao em lại đơn độc ngồi tại bến phà, liệu các vết thương trên cơ thể em có phải do các cú nổ bất chợt gây ra hay không, có phải em đã dùng chân trần chạy khỏi cái chết? Tôi chẳng biết gì về em cả!
Em vẫn an ổn trong cái ôm của tôi, em đang cảm thấy thoải mái, trái tim em đập rất đều và khỏe mạnh. Tôi vuốt mái tóc em, vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng mảnh mai của em.
"Em có hiểu thế nào là tình yêu không." Câu này là bộc phát ngẫu nhiên mà thốt ra, tôi không có ý định hỏi em.
Nhưng em ôm siết lấy tôi, tin tưởng và hi vọng là thứ tôi đang cảm nhận được. Em truyền tải nó qua sức lực nhỏ nhoi từ hai bàn tay mình, giống như... em có hiểu. Em có hiểu thế nào là tình yêu.
Hơn 1 tiếng con phà cuối cùng cập bến, tôi chờ đám người dần di chuyển khỏi phà sau đó ôm em đi xuống.
Đúng là nó dừng ở một hoang đảo, lúc này chẳng còn một tia sáng tự nhiên nào tồn tại trên trái đất nữa, thế giới hoàn hảo chìm vào một màu đen vô vọng.
Tuy nhiên họ dùng năng lượng nhân tạo, đuốc, đèn pin, ắc-qui... hay bất cứ thứ gì hữu ích họ mang tới từ đất liền.Và ngay khi phần nào đó của đảo hoang bừng sáng tôi gần như không thể đếm nổi số lượng người đang ngồi (hoặc đứng, nằm) quanh nơi này. Như thể toàn bộ người trong thành phố đã tập trung ở đây. Tôi đã cố tìm kiếm gia đình mình, nhưng nơi này quá đông để mắt thường của tôi có thể tìm thấy họ khi mà ánh sáng cứ lập lòe.
Tôi để em ngồi xuống một mỏm đá bằng phẳng cách xa nơi những con sóng đang giận giữ nuốt lấy các mỏm đá khác. Vén tóc em lại gọn gàng.
"Chúng ta sẽ ổn thôi."
Tôi đã tưởng em lại im lặng.
"Ai mà tin được chứ, con người sẽ tự lừa dối mình trước sự thật mà họ không mong muốn." Giọng em ngọt ngào hơn bất cứ loại đường mật nào tôi từng nếm khi tận thế chưa đến.
BẠN ĐANG ĐỌC
𝚔.𝚝𝚊𝚎𝚑𝚢𝚞𝚗𝚐 ー Remnants
Hayran Kurgutrong tàn dư mờ mịt, 12 tiếng yêu em. ー shortfic. ________ Vì mình bí ý tưởng nên là mình sẽ tạm để em nó kết OE nhé ❤️. 23/8/2019