Lasha tỉnh dậy, đầu anh đau điến.
"Mình đã quên cái gì nhỉ?"
Lasha nằm đấy, bình thường anh cũng chẳng có gì để làm. Lãnh chúa về hưu, sống ở nơi hoang vắn ko hành xóm hay bất cứ sinh vật sống nào tồn tại. Anh ko hề có động lực nào để chui khỏi giường ấm áp cả.
"Mình đã quên gì nhỉ?"
Lasha nhắm mắt , anh cố điểm lại. Anh là Lasha Demonio. Chồng cũ là Fuuto. Hiện tại đã *beep* tuổi. Có ba đứa cháu. Lastine Demonio, Lashon Demonio và đứa cháu gái đã lấy chồng. Lastina Maruku.
Viu viu
Tiếng gió thổi mạnh.
Sắp có bão chăng?.Lasha ngồi dậy. Anh lấy tay xoa trán.
"Quên... mình quên gì?"Anh ko tài nào nhớ đc....
Anh biết anh quên, thứ gì đó rất quanh trọng...Cộp cộp cộp
Lasha mém quên mất tiếng gõ cửa. Anh tự hỏi liệu có phải là lastine đến thăm.
Thăm?
Ko hẳn, thằng cháu đó chỉ tới gởi aval là chủ yếu. Cái nhà của Lasha giờ như nhà trông trẻ. Thằng cháu lastine cứ thích là tới gửi rồi tới lấy lại.Cộp cộp
Lasha từ từ tiến lại.
Ko phải lastine.
Lasha có thể cảm nhận đc, luồn sống bên kia cánh cửa. Nó ko đủ mạnh để là lastine.
Két.
Vì thế lasha chỉ mở cửa hờ.
"Xin... xin chào..."
Cậu trai vs đôi tai sói, mái tóc đen rối bù. Ngược lại quần áo cũng khá chỉnh tề. Lasha có thể thấy rõ huy hiệu hunter của cậu ta.
Cậu trai sói ngừng nói. Cậu ta nhìn lasha một cách ngạc nhiên."? Cần gì?" Lasha khó chịu trc khoản im lặng.
"Xin lỗi! Chỉ là nhìn anh... nhìn anh giống người mà tôi quen... tôi có hơi ngạc nhiên..."
cậu ta cười ngượng rồi chìa tay ra.
"Antonio, tuy là thợ săn nhưng tôi ko tới đây để săn anh đâu"
"Hô~"lasha nhướng mày.Lasha ko sợ, kể cả khi ko còn vũ khí gunir trong tay bản thân anh vẫn ko hề yếu.
Nhưng thứ làm anh suy nghĩ chính là việc có một kẻ như antonio đi vào vùng này.Đây là vùng đất hoang vu ko sinh vật nào sống, đúng vậy nhưng để tới đc đây phải băng qua khu rừng chết.
Và đó ko phải là nơi để chơi đùa.Cậu trai antonio này quả nhiên ko phải hạng tồi.
"Hân hạnh... nhưng ta có thể giúp gì? Như ngươi thấy! Ta chỉ là một con quỷ cô độc. Ta ko hề có liên lạc vs thế giới bên ngoài đã lâu. Chẳng có thông tin gì cho ngươi đâu..."
"Tôi chỉ đang điều tra dấu vết của một tên trộm"
"?"
"À ừm... nói ra thì kỳ nhưng liệu tôi có thể hỏi thưa..."
"Zhaza... cứ gọi ta là zhaza"
"Thưa ngài zhaza... liệu ngài có quên điều gì ko?"Lasha khó chịu.
"Quên.... quả nhiên khi ta ngủ dậy ta có cảm giác đã quên mất điều gì đó..."
"Ồ!" Antonio tỏ ra vui và cậu ta liền ngượnh ngùng "xin thứ lỗi, tôi vui vì biết đc tung tích chứ ko phải vui vì việc cả ngài cũng trở thành nạn nhân..."
"Nạn nhân? Vậy ra việc ta quên ko phải là chứng lẩm cẩm của tuổi già sao?"
"Kẻ trộm hạnh phúc!" Antonio nói " hắn là một con quái vật, ko rõ hình thù hình dạng. Hắn là một loại yêu quái có khả năng thực thể hoá những ký ức hạnh phúc và mang nó về bộ sưu tập của hắn.."
"Hm"
"Hắn nổi tiếng trong những câu chuyện cổ . Một tên phản diện xấu xa. Ngài đã bao giờ nghe về hắn chưa?"
"E là chưa"
"Ồ, tiếc nhỉ. Ở xóm tôi hắn khá phổ biến . Lũ trẻ còn chế câu vè cho hắn."
"Nếu một sáng cậu tỉnh dậy, nhận thấy cậu quên mất điều gì làm cậu hạnh phúc, là lỗi của hắn sao?" Lasha nói nửa chế nhạo "như thế chẳng phải hơi bị ngu ngốc sao? Tin ngay vào một nhân vật trong truyện cổ hù con nít..."
BẠN ĐANG ĐỌC
Oc plot 2
Подростковая литератураPhần tiếp theo của oc plot nhưng bển dài quá nên chia ra bên này. Warning: Truyện viết ra vs mục đích tự đú đởn vs bạn ko có nhu cầu danh vọng , lỗi chính tả đầy nhốc lười sửa và câu cú cực rởm nên ai đọc tới đây thấy mất hứng xin hãy click back