15.2

1.4K 143 34
                                    

Tỉnh dậy từ lúc trời chưa sáng, Soobin lờ mờ nhận ra căn phòng từ lúc nào đã ấm dần lên và người mình không muốn gặp mặt nhất đang yên lặng ngủ bên mép giường với một tư thế nhìn vào đã thấy khó chịu thay. Em nhẹ nhàng xuống giường, dùng cái đầu đau nhức và đôi chân mềm nhũn lấy chăn mỏng cẩn thận đắp cho anh, lát sau lại thở dài nhìn thuốc đã được mở ra để sẵn, không đành lòng uống sạch rồi tiến đến sofa gần cửa sổ ngồi xuống.

Da ghế có hơi lạnh, em khẽ rùng mình rồi loay hoay tìm cho mình một tư thế thoải mái để tựa vào rồi phóng mắt ra không gian mênh mông ngoài kia. Tấm kín dày rộng phản chiếu đầy đủ những màu sắc của thành phố dường như không ngủ. Những tòa nhà cao tầng vẫn sáng rực ánh đèn, xe cộ vẫn đông đúc và những đám mây lững lờ vẫn trôi dưới thứ ánh sáng tự nhiên từ vành trăng tròn vành. Thật đẹp nhưng em không có tâm trí để cảm thán, trong em hiện giờ là một mớ hỗn độn những khó khăn, thử thách, những điều vô lí mà em vừa trải qua. Nó giam cầm em, trói em lại và buộc em phải phục tùng cho nó. Em ghét điều này, ghét việc bản thân bị áp lực bởi những điều mình bắt buộc phải quen, ghét việc đối mặt một cách khó khăn với những người mình yêu quý nhất. Thật dễ hiểu khi ngay lúc này em muốn trốn chạy, bỏ mặc cuộc đời rồi nằm xuống đâu đó nghỉ ngơi thật lâu, tỉnh dậy rồi định tiếp còn đỡ hơn phải gồng ép bản thân bởi những khuôn khổ hà khắc, mỏi mệt.

Càng mỏi mệt hơn khi đối diện với đoạn tình cảm đang dần đến hồi kết của chính mình.

Ở bên cạnh Yeonjun, Soobin học được rất nhiều thứ, nhỏ là những thói quen tốt hằng ngày như dậy sớm tập thể dục, ăn thêm nhiều rau thay vì ngán ngẩm bỏ chúng ra cho tới những việc lớn như luôn luôn cẩn trọng và bình tĩnh trước mọi việc, luôn có trách nhiệm với những việc mình làm và kiểm soát rõ được ý muốn của bản thân. Anh biết mình cần gì và muốn gì, điều mà em nghĩ mình có mất cả đời cũng chẳng thể nào làm được. Vậy nên khi bản thân gặp áp lực, em chẳng thể nào kể nó một cách rõ ràng với anh, một người hoàn hảo như Yeonjun không biết cách để giải quyết nó vậy nên thay vì than vãn, em sẽ tìm đến anh bằng tâm thế mình cần niềm vui, anh sẽ làm cậu cười, làm cậu thoải mái bằng những câu chuyện không đầu không đuôi. Nhưng giờ thì khác, cái tôi lớn dần trong em và mọi chuyện không đơn giản chỉ xảy ra trong một buổi chiều vãn, nó kéo dài và kéo em xuống vực thẳm của nỗi cô đơn. Em sợ sân khấu, sợ mình mắc lỗi rồi trở thành tấm bia cho những mũi dao sắc nhọn bắn ra trong miệng mọi người, sợ mọi người nhận ra em phân tâm, sợ mình trở thành gánh nặng của cả bọn. Em chìm vào hố sâu của tâm lí và Yeonjun đã kết thúc mọi chuyện bằng một câu khẳng định chắc nịch trong cuộc cãi vả của hai người. Em thực sự là gánh nặng, là kẻ dư thừa được thêm vào cho tròn đủ. Đôi lúc em mong mình có thể điềm tĩnh như Taehyun, khéo léo như Beomgyu, hồn nhiên như Kai và lí trí như Yeonjun, nhưng cuối cùng em vẫn là em, một kẻ thất bại nhìn vào gương và chế nhạo chính mình.

Suy nghĩ làm em mệt mỏi ngửa mặt nhìn lên trần nhà, hàng vạn câu hỏi được đặt ra và em không dám mở mắt để nhìn thấy tâm lưng kia nữa. Đặt một dấu chấm hết cho mối quan hệ giấu diếm của mình và Yeonjun, Soobin thực sự đã nghĩ tới điều đó. Toàn thân đau buốt còn trái tim thì đòi quản công đình việc, em biết chỉ có như thế mới có thể khiến em tập trung lo cho sự nghiệp của mình. Cả hai chấm dứt và mọi thứ quay về nơi bắt đầu. Rằng anh vẫn sẽ là anh, một người đáng tin cậy tỏa ra hào quang lấn át cả ánh đèn sân khấu, là người luôn khiến người khác ngưỡng mộ, là tâm điểm của sự chú ý; còn em, em trở về làm một vị trưởng nhóm đầy thiếu sót, che giấu những vết tích của áp lực bằng nụ cười, hèn nhát trốn chạy thực tại bằng sự cầm chừng mỏng manh như quả bong bóng chẳng biết khi nào vỡ. Có lẽ một ngày nào đó em cũng sẽ vỡ tan, bị mọi người quên lãng rồi sống một cuộc sống khác hẳn với thực tại.

[YeonBin] Our SummerNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ