namjoon nhấp liên tục vào màn hình điện thoại để tải lại đoạn hội thoại. không một tin nhắn mới. cậu thở dài và đặt điện thoại xuống chiếc gối bên cạnh mình. nhắm mắt lại, cậu mỉm cười trong vô thức. từ một tuần trước, namjoon đã thay đổi quá nhiều. kể cả đứa em gái suốt ngày gào thét của cậu cũng nhận ra điều đó. cậu bắt đầu cười nhiều hơn và chẳng còn than vãn nữa. thậm chí cậu còn giải quyết hết đống rắc rối của mình và đến trường với bộ dạng được chải chuốt gọn gàng như thể seokjin đang ở trường đợi cậu. namjoon vẫn luôn háo hức muốn được gặp người bạn duy nhất của mình ngoài đời thực. tất cả những gì cần làm bây giờ là đợi đến ngày 29 tháng 2, và việc đợi chờ quá khó khăn đối với cậu.
cậu trai vò rối mái tóc vàng bết lại của mình và dúi mặt vào gối. bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên và màn hình điện thoại bật sáng. cậu nhanh chóng cầm lấy chiếc điện thoại và mở nó lên, chưa bao giờ cậu vội vàng đến vậy. đáng tiếc, đó chỉ là chuông báo cập nhật của youtube. namjoon tức giận vứt chiếc điện thoại vào góc rồi tiếp tục nằm xuống chờ đợi. sau một vài phút im lặng, namjoon chấp nhận sự thật rằng mình chẳng thể chờ được nữa và cậu quá mệt mỏi đến nỗi không cách nào nhấc người dậy nổi. chẳng bao lâu sau hai mí mắt nặng trĩu khép lại và namjoon chìm vào giấc ngủ.
vài giờ sau đó namjoon tỉnh dậy với cơ thể ướt đẫm mồ hôi và trái tim đập như điên loạn. cậu cảm tưởng mình có thể sẽ chết ngay lúc này. liếc mắt về phía đồng hồ, hiện tại cũng chưa phải là muộn nhưng cả ngày nay cậu vẫn chưa làm được một việc gì cả và giờ thì công việc đang chất đống và có nguy cơ sẽ đè chết cậu. namjoon thở dài não nề, dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ và bước xuống giường để bắt đầu đi hoàn thành đống công việc còn dang dở. sau mỗi bước đi sàn nhà lại phát ra tiếng cọt kẹt khó nghe, namjoon nhìn vào trong khoảng không gian tối đen như mực và khẽ nở nụ cười hối lỗi. một lúc sau namjoon đã đứng trước cửa phòng, cậu hít vào một hơi thật sâu rồi mở cánh cửa đó ra. mỗi lần ra bước ra khỏi cánh cửa này là một lần cậu phải đeo lên một lớp mặt nạ khác. giả vờ làm một kẻ chưa bao giờ là cậu, một kẻ luôn nở nụ cười tươi tắn và luôn luôn tử tế, hoà nhã với tất cả mọi người. nếu không phải do cậu cần đi vào nhà tắm thì có lẽ cậu sẽ nhốt mình trong phòng ngủ cả ngày trời.
sau khi tắm xong, cậu cảm thấy thoải mái hơn nhưng vẫn còn một chút buồn ngủ, đến nỗi cậu chẳng thể nhận ra có người đang đi lại trong góc phòng của mình cho đến khi có một giọng nói vang lên. đó là đứa em gái của cậu, cái con nhóc lúc nào cũng khiến cậu phải dè chừng.
"princesspeach là ai?" nayon nhướn mày hỏi, namjoon chỉ há hốc mồm ngạc nhiên mà chẳng trả lời câu hỏi của nó.
ngay lúc này đây cậu không hề muốn cho con bé biết rằng trái tim cậu đã đập nhanh như thế nào. nhưng trong chốc lát cậu đã nhận ra con bé đang hỏi điều gì. namjoon mở to mắt nhìn con bé trong sợ hãi.
"sao em biết- pff chả lẽ em chưa chơi trò super mario bao giờ à?" cậu nhanh chóng thay đổi thái độ của mình trước khi mọi thứ bị bại lộ nhưng thật không may là những từ ngữ ấy chẳng thể đánh lạc hướng nayon.
"đừng giả ngu nữa anh." con bé nói. nó đứng dậy và ném điện thoại của cậu lên trên giường. namjoon có cảm giác tim mình như vừa rớt ra ngoài như cái cách chiếc điện thoại rơi xuống giường.
BẠN ĐANG ĐỌC
vi trans; namjin; satellite (vệ tinh)
Fanfictionanh và em, chúng ta còn hơn cả mức bạn bè. chúng ta giống như một băng đảng nhỏ vậy. - author: @theBABELLE - vtrans: soktaetojjang bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up dưới mọi hình thức.