Đến trưa, mọi người trong đoàn bắt đầu khai tiệc. Trần tổng nói có thể Nhất Bác sẽ không đến nên tất cả cứ bắt đầu. Mọi người dù tiếc nuối nhưng cũng lường trước được vì cậu ốm nặng, hôm nay chưa chắc đã có sức để dậy.
Nhất Bác được tất cả mọi người trong đoàn yêu mến. Cậu là một chàng trai tốt, ham học hỏi và cũng tiến bộ rất nhanh. Đối xử với mọi người trong đoàn tuy không thân thiết niềm nở nhưng là sự kính trọng từ tận đáy lỏng. Đây thực sự là một đứa trẻ tốt. Chắc chắn nếu có cơ hội, ai cũng đều mong được hợp tác với cậu nhiều hơn nữa.
Mọi người trong đoàn đến đã đủ, nhưng bỗng Trần tổng thắc mắc:
- Có ai thấy Vu Bân không? Cậu ấy không đến sao?- Tất cả còn đang thắc mắc thì ở ngoài cửa có tiếng vọng lại:
- Xin lỗi mọi người, em đến muộn một chút!- Vu Bân từ cửa đi vào. Đi cùng hắn là người mà tất cả không ngờ tới. Là Nhất Bác.
- Ồ đến rồi đến rồi! Nhất Bác, cháu đã đỡ rồi sao?- Trần tổng đi đến, trìu mến hỏi thăm.
- Đã đỡ rồi ạ. Hôm nay là ngày quan trọng, làm sao cháu có thể không đến chứ!- Nhất Bác cười nói.
- Tốt, đỡ rồi là tốt. Nào, vào thôi. Vu Bân, đỡ Nhất Bác vào đi. Chúng ta cùng khai tiệc nào!
Vu Bân nhẹ nhàng đỡ Nhất Bác vào trong. Hôm nay là ngày quan trọng, cậu nhất định phải đi. Đêm qua, cậu đã nhờ Vu Bân đi mua thuốc liều cao để uống. Sáng nay, để có thể tỉnh táo và có thể bước xuống đây, Nhất Bác đã tăng lượng thuốc lên gấp ba. Thế nhưng đi đứng vẫn phải có người đỡ. Cậu cố gắng tỏ ra thật bình thường để mọi người không lo lắng chứ bàn tay nắm lấy Vu Bân giờ đã trắng bệnh, trán cậu cũng đổ mồ hôi lạnh rồi. Với tình trạng bệnh của cậu thì gắng được đến bây giờ là nhờ tác dụng của số thuốc uống sáng nay mới được như vậy. Quả thật không ngờ cậu cũng có ngày suy kiệt đến như vậy.
Nhìn thấy Nhất Bác có vẻ đã khỏe hơn rất nhiều, mọi người trong đoàn đều rất vui nên bắt đầu tập trung khai tiệc. Duy chỉ có Tiêu Chiến nãy giờ ngồi quan sát là biết, kì thực Nhất Bác vẫn không ổn chút nào.
Khi vừa nhìn thấy cậu bước vào, khuôn mặt tươi cười nói bản thân đã đỡ rất nhiều, anh liền nhận ra cậu đang nói dối. Nhất Bác là người mạnh mẽ, kể cả lần mệt đến độ nhập viện truyền nước thì cậu vẫn không hề kêu than nửa lời mà tự mình chịu đựng. Một người kiên cường như thế sẽ không bao giờ để người khác thấy mình yếu đuối. Nay chính cậu nói mình đã đỡ nhiều rồi, nhưng lại phải nhờ đến Vu Bân đỡ mới có thể thuận lợi đi lại. Chỉ điều này thôi cũng đủ thấy được sự thật đằng sau. Nhất Bác có thể nói dối mọi người nhưng không thể lừa anh được.
Hôm nay Nhất Bác được xếp tên ngồi cạnh Tiêu Chiến. Khi ngồi xuống, anh nghe thấy rõ tiếng cậu thở đầy nhọc nhằn, quay sang nhìn thử thì thấy trán cậu lấm tấm mồ hôi. Đến đi đứng cũng khó nhọc như vậy mà còn cố.
- Nhất Bác, em ổn chứ?- Không kìm lòng được nữa, anh quay sang hỏi cậu.
- Không sao...tôi...vẫn ổn...!- Cậu thấy anh hỏi cũng có hơi bất ngờ, biết không thể làm ngơ nên gắng gượng đáp lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Chiến- Bác ] Đến Bao Giờ Mới Hiểu Lòng Nhau?
De TodoThể Loại: đời thực, cường cường, phúc hắc ôn nhu bá đạo công X lạnh lùng thụ, sinh tử. Đôi lời: truyện mang hướng đời thực đi từ quá trình quay Trần Tình Lệnh. Tính cách nhân vật ko giống với thực tế. Bạn nào ko thik có thể next.