Q1.Chương 2: Thịt tươi

5.1K 253 8
                                    

"Phương Viên, run rẩy không nắm chắc thời cơ, thật đáng tiếc!" Mã Khải ngồi cạnh nghe Đới Húc trả lời xong lập tức mở miệng, cười hì hì nhìn Phương Viên.

Phương Viên vốn dĩ vì lần đầu tới hiện trường, tâm trạng vừa khẩn trương lại vừa tò mò, nhịn không được mà đề ra nghi vấn, câu trả lời của Đới Húc không có khen chê gì đặc biệt, kết quả bị Mã Khải trêu chọc như vậy, ngược lại khiến cô tại thời điểm này đột nhiên trở nên nổi bật, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, điều này khiến cô vô cùng xấu hổ, gương mặt nhịn không được mà đỏ lên.

"Nhiều chuyện!" Lâm Phi Ca duỗi cánh tay từ sau ôm lấy đầu Mã Khải.

Mã Khải vội nghiêng người tránh đi, ra vẻ nghiêm trang nói: "Đừng cãi nhau ầm ĩ nữa, hình tường, chú ý hình tượng! Thầy đang nhìn kìa!"

Lâm Phi Ca khinh thường nhìn cậu ta, có điều hiển nhiên vẫn nghe vào tai, cô trộm nhìn Đới Húc, muốn xem anh có từ cuộc đùa giỡn của cô và Mã Khải mà không vui hay không, nhưng lại phát hiện Đới Húc vòng hai tay trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không có phản ứng.

Năm người trên xe, Thang Lực lái xe trước sau không nói một lời, hiện tại Đới Húc cũng vậy, ba thực tập sinh trẻ tuổi cũng ngại nói chuyện, dọc đường, không khí trong xe vô cùng an tĩnh.

Địa điểm nhận được báo án mấy năm trước đã phát triển lên một khu phố mới, nơi này khi đó rất ít dân cư, gần đây cơ sở hạ tầng dần được hoàn thiện, từ từ biến thành khu tập trung dân cư của thành phố, địa điểm phát hiện cơ thể người bị cắt bỏ được tìm thấy gần nhà của một công nhân viên chức của viện nghiên cứu, cho nên Thang Lực rẽ vào con đường gần nhất, trực tiếp đi đường vòng tránh chỗ đông đúc, những đoạn kẹt xe, rất nhanh bọn họ đã tới nơi cần tới.

Xe dừng, mọi người sôi nổi leo xuống, Lâm Phi Ca đi cạnh Phương Viên, là thực tập sinh lần đầu tới hiện trường, hơn nữa còn là nữ sinh, trong lòng hai người các cô đều vô cùng thấp thỏm, thậm chí còn có cảm giác luống cuống tay chân. Mã Khải phỏng chừng cũng không tốt hơn bao nhiêu, chẳng qua là cực lực che dấu, không muốn để người ta nhìn ra mà thôi.

Sau khi leo xuống, Thang Lực nhìn thoáng qua chiếc xe đang chờ bên cạnh, không dám tùy tiện đi cùng nhóm thực tập sinh, sửng sốt một lúc, anh lại nhìn vào trong xe, phát hiện Đới Húc cư nhiên vẫn còn ngồi trong đó, hơi ngửa đầu, nhắm mắt, tựa hồ ngủ thật sự rất sâu. Trạng thái này của Đới Húc, Thang Lực đã thấy quá nhiều, tuy rằng bất đắc dĩ nhưng anh cũng không trách mắng, chỉ duỗi tay mở cửa xe, cúi người đẩy đẩy Đới Húc, chờ đối phương chậm chạp mở mắt, anh mới lên tiếng: "Tới rồi, đi thôi."

Đới Húc lười biếng duỗi tay lau mặt, thấy mọi người đều đã ở ngoài chờ, cười cười xấu hổ, vội vàng bước xuống.

"Sao tớ lại cảm thấy người hướng dẫn này có chút... Mơ màng hồ đồ vậy?" Lâm Phi Ca có hơi thất vọng trước biểu hiện của Đới Húc, thừa dịp Đới Húc đang xuống xe liền tiến tới nhỏ giọng bên tai Phương Viên.

Phương Viên bất giác giật giật khóe miệng, không nói gì, dù sao cô quen biết con người Đới Húc này chỉ mới ba ngày, thời gian ngắn ngủi căn bản không đủ để hiểu rõ tính cách và năng lực của một người. Lâm Phi Ca nghĩ thế nào là tự do của cô ấy, Phương Viên không muốn có ý kiến chủ quan, chỉ là không tiện mở miệng phản bác, miễn cho cô ấy cảm thấy bất mãn, vì thế mới miễn cưỡng cười đáp lại.

Truy kích hung án - Mạc Y LaiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ