Q1.Chương 62: Chủ nhiệm khoa

923 100 3
                                    

Phương Viên vội gật đầu. Cái chết của Bào Hồng Quang và giấc mơ của Tiền Chính Hạo quá giống nhau, cho dù đổi thành ai cũng sẽ cảm thấy việc này không thể dùng hai từ "trùng hợp" để bâng quơ giải thích. Sau khi Bào Hồng Quang vô cớ không tới trường đi dạy, Tiền Chính Hạo đã ở trước mặt mọi người nhắc tới giấc mơ ly kỳ của mình, đây rốt cuộc là do hắn vô ý nói ra, hay nó vốn là một phần trong kế hoạch của Tiền Chính Hạo. Hắn cố ý kể lại giấc mơ của mình để mọi người nghĩ kẻ xấu không có khả năng làm vậy, hơn nữa cảnh sát cứ thế cũng cho rằng hắn bị kẻ khác lợi dụng làm tấm bia đỡ đạn, cứ như vậy, hắn liền thành công thoát khỏi tầm ngắm và nghi ngờ của cảnh sát.

Đúng như Đới Húc nói, cho dù là bị lợi dụng, hay là lợi dụng người khác, trước khi vụ án của Bào Hồng Quang có thêm manh mối, bọn họ không thể lơ là thiếu cảnh giác với Tiền Chính Hạo.

Rời khỏi trường học, Đới Húc lái xe đưa Phương Viên về Cục Công An, thời điểm cô chuẩn bị xuống xe, anh liền lấy hộp thuốc trị cảm còn thừa và nhiệt kế đưa cô, ánh mắt đánh giá Phương Viên một phen, nói: "Buổi tối trước khi ngủ, ngoại trừ uống thuốc, em nhớ đo nhiệt độ một lần, nếu còn sốt, ngày mai em cứ nghỉ đi."

"Em không sao, uống thuốc xong đã không còn đau đầu nữa, một chút cảm giác không thoải mái cũng không có." Phương Viên vội đáp. Người khác đều làm việc, chỉ có cô nghỉ ngơi, chuyện này thật sự không đúng lắm, hơn nữa đoạn thời gian này cô đều ở tạm phòng trực, nơi đó cũng không tiện dưỡng bệnh.

Đới Húc lắc đầu: "Không cần lo lắng như vậy, không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi, bằng không bệnh nhỏ biến thành bệnh nặng, tới lúc đó mất nhiều hơn được."

Phương Viên đành phải gật đầu, bỏ hộp thuốc và nhiệt kế vào túi, tạm biệt Đới Húc rồi xuống xe vào trong. Túi của cô không có bao nhiêu đồ, hai hộp thuốc còn cả nhiệt kế va chạm nhau phát ra tiếng vang nho nhỏ. Cô theo bản năng đỡ bên dưới túi xách, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài, dường như có thể sờ thấy món đồ bên trong.

Hôm nay, hành động của Đới Húc thật sự khiến cô cảm kích, chỉ là ít nhiều vẫn có chút không tự do. Đối phương quan tâm cô, cô biết, trong lòng cũng rất biết ơn, nhưng thời gian hai người quen biết không dài, mặc kệ mối quan hệ là thầy trò, hay tiền bối hậu bối, đó đều chỉ dừng ở cách xưng hô. Luận giao tình, họ chỉ quen thuộc nhau hơn người xa lạ, quan hệ bạn bè còn lâu mới chạm tới. Tính cách của Phương Viên vốn chậm chạm, khi giao tiếp với người lạ đều cần thời gian để tìm hiểu thói quen và cá tính của người ta, sau đó mới từ từ thân thiết. Cho nên thời điểm như hiện tại, cô có thói quen duy trì khoảng cách với đối phương, miễn cho hai bên đều cảm thấy ngại ngùng. Lúc này đối mặt với sự quan tâm của Đới Húc, so với cái hamburger lót bụng trước kia, thuốc trị cảm này khiến lòng cô ít nhiều chịu chút gánh nặng.

Anh có phải trời sinh đã có lòng nhiệt tình vậy không? Nếu hôm nay người không thoải mái đổi thành Lâm Phi Ca hoặc Mã Khải, anh vẫn sẽ suy xét chu toàn và quan tâm vậy sao? Hay là nói, anh làm như vậy không phải vì cá tính của mình, mà là vì người bị bệnh không thoải mái là cô?

Phương Viên cứ suy nghĩ miên man như thế, ánh mắt theo bản năng nhìn về cửa kính hành lang. Ngoài cửa sổ là màn đêm tối đen như mực, cùng ánh đèn đường hoàn toàn đối lập. Tấm pha lê trong suốt dường như biến thành tấm gương chiếu rõ bóng dáng Phương Viên rõ ràng.

Truy kích hung án - Mạc Y LaiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ