Chương một

13.1K 609 47
                                    

Mười năm trước, Seoul, Hàn Quốc.

Một ngày của tháng mười hai, tuyết rơi, đã gần đến nửa đêm, người đi lại trên đường không nhiều lắm, Tiêu Chiến và bạn cùng phòng Uông Trác Thành đang ôm mấy quyển sách đi trên đường. 

" Đại Thành, trà sữa vẫn còn nóng. "

Uông Trác Thành đảo mắt xem thường: " Tự mình cầm lấy, đàn ông uống cái gì mà trà sữa! Tớ không khát. "

Tiêu Chiến phản bác: " Cậu ý kiến cái gì! Trà sữa ai mà không uống?  Cậu xem mọi người đều......" 

" Được rồi, được rồi. Về nhanh đi, lạnh chết." 

Tiêu Chiến nhún vai một bộ bất lực, lại ngửa cổ uống một ngụm trà sữa. Lúc này hai người đang đi qua một con hẻm nhỏ. Một chiếc taxi chạy qua vừa vặn chiếu tới chỗ sâu nhất trong hẻm. Tiêu Chiến dừng cước bộ.

" Lại làm sao nữa vậy! "

Tiêu Chiến đặt trà sữa vào tay Uông Trác Thành, nhíu mày nhìn vào con hẻm nhỏ: " Có người, hình như. . . . là một đứa nhỏ. "

" Nửa đêm phát điên cái gì, cho dù có người cũng đâu liên quan đến cậu, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện . . . "

Uông Trác Thành vẫn còn đang lảm nhảm thì Tiêu Chiến đã đi vào hẻm. Uông Trác Thành rốt cuộc vẫn không yên tâm liền đảo mắt đi theo sau. 

Quả thật có người, bên cạnh bãi rác ở sâu trong hẻm có một thiếu niên đang cuộn mình, cả người xanh tím mang theo nhiều vệt máu. 

Tiêu Chiến mở ánh sáng của điện thoại di động lên xem một chút. Như thế nào có thể đem một đứa nhỏ tổn thương thành như vậy! 

" Tiêu Chiến, cái tình huống gì vậy . . . " 

" Đợi một chút, cậu trước tiên đừng qua đây. "

Tiêu Chiến cau mày, hơi ngồi xổm xuống, từng bước từng bước lại gần thiếu niên, không biết là đã bị lạnh đến đông cứng hay là do bị thương quá nặng nên không thể cử động. Tiêu Chiến tới gần, cậu bỗng ngẩng đầu lên!

Tiêu Chiến cả đời cũng không thể quên được ánh mắt kia. 

Sáng rực, sắc sảo, lạnh lùng, ngang ngược, nổi loạn, . . . 

Ánh mắt đó loại cảm xúc nào cũng đều có, nhưng lại không mang theo chút sợ hãi nào. 

Cậu ta giống như một con thú nhỏ tự co mình liếm miệng vết thương, ngay cả khi đang co ro bên chân tường cũng tỏa ra một cỗ khí phách làm cho người ta không dám xâm phạm. 

Tiêu Chiến nhìn thấy bộ dạng cảnh giác của thiếu niên vội vàng giơ hai tay làm tư thế đầu hàng, lùi về sau một bước, ôn nhu nói: "Annyong haseyo, mu ao se-l tou wa te li-le ga you?" (Xin chào, cậu có cần giúp đỡ gì không? )

Thiếu niên lạnh lùng nhìn anh, ngay cả khi trên mặt dính đầy máu cùng những vết xanh tím vẫn là một bộ không thể xâm phạm.

" Ơ . . . "

Tiêu Chiến thật khó mở miệng, anh vừa tới Hàn Quốc học mỹ thuật, trình độ cũng chỉ ngang ngửa khách đi du lịch, anh nghĩ bụng muốn khuyên bảo thiếu niên nhưng lời đến miệng lại không biết nên nói thế nào. 

[Bác Quân Nhất Tiêu] ĐUỔI THEO ÁNH SÁNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ