Chương mười ( Hoàn )

5.8K 441 16
                                    

Theo đuổi ánh sáng của tôi.

.-----------------------------

Sau sát thanh, thu thập hết hành lý, Vương Nhất Bác ngồi trong xe lặng lẽ mở điện thoại, bên trong lộ ra rõ ràng đều là ảnh cậu âm thầm "chụp lén" Tiêu Chiến ở đoàn phim, lúc lâu sau lái xe hỏi: " Nhất Bác, đi chưa? "

Vương Nhất Bác quay đầu lại lần nữa nhìn hiện trường quay phim đang bị tháo dỡ, nhẹ giọng nói: " Đi thôi. "

Thời điểm ô tô đang chậm rãi khởi động, đột nhiên cửa sổ truyền đến âm thanh đập bang bang, mang theo cảm giác cấp bách.

Lái xe nhìn liếc người này một cái, lập tức dừng xe, thậm chí còn mở cửa xe, Vương Nhất Bác đang ngây người vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy Tiêu Chiến thở hồng hộc, đang dò xét đem nửa thân mình tiến vào. 

Vương Nhất Bác vẻ mặt đắm chìm trong bất mãn lập tức mềm xuống, kinh ngạc nói: " Chiến ca? "

Đáp lại cậu là ánh mắt cong cong của Tiêu Chiến cùng nụ cười thật lớn: " Lão Vương! Cái này quên mất tặng cho em! Này, cầm lấy! " Sau đó liền đem một thứ giống như sổ lưu niệm nhét vào ngực Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mơ hồ ôm sổ trong ngực, ngây ngốc hỏi lại: " Đây là. . . . . "

Tiêu Chiến nhìn thấy đối với người ngoài nổi danh " Nhất Bác cao lãnh " thật hiếm khi thấy bộ dáng ngớ ngẩn như lúc này, tay ngứa ngáy nghĩ muốn nhéo mặt cậu một phen, nhưng trường hợp lúc này hiển nhiên không thích hợp, nhẫn nhịn đưa tay xoa đầu Vương Nhất Bác, sau đó lập tức lui ra đứng ở ngoài xe, hai tay để phía sau lưng, có chút thẹn thùng mà nhẹ nhàng nghiêng đầu, mắt cong cong nói: " Cho em đó! "

Vương Nhất Bác nhếch môi cười ra dấu ngoặc nhỏ, hay tay quý trọng ôm quyển sổ trong ngực nói: " Cảm ơn Chiến ca! "

Sau đó hai người đối diện nhau cười cười, nhìn nhau không nói gì, không khí hòa hợp lạ thường, giống như dính hai người lại, chỉ có hai người đối mặt với nhau. 

" Cối xay gió màu trắng, chuyển động thật lặng lẽ.. . . . . " Tiếng chuông điện thoại di động Tiêu Chiến đột ngột vang lên, anh lúc này mới hồi thần cầm lấy điện thoại, trước khi nghe máy còn mỉm cười vẫy vẫy tay với Vương Nhất Bác: " Đi trước đi, quay về trò chuyện sau. "

" Ừm. " Vương Nhất Bác mím môi gật gật đầu.

Lái xe bật máy, xe dần dần chuyển động, Vương Nhất Bác quay đầu cố chấp nhìn Tiêu Chiến qua cửa sổ phía sau thêm một chút, Tiêu Chiến một bên nghe điện thoại một bên hướng cậu vẫy tay.

Lúc xe đi qua cửa chính, Tiêu Chiến đột nhiên treo điện thoại, cầm di động liều mạng chạy tới xe Vương Nhất Bác, một bên liên tục vẫy tay tạm biệt một bên hô to cái gì đó. 

Vương Nhất Bác vội vàng hạ kính xuống, sau đó nghe thấy tiếng gió truyền đến thanh âm trong trẻo của Tiêu Chiến, anh vừa chạy vừa hô: " Vương Nhất Bác! Chờ anh! Em nói đã nói rồi đấy, chờ anh —— "

Vương Nhất Bác thò nửa người mình ra ngoài, lớn tiếng hô lên một câu: " Tiêu Chiến —— Em chờ anh —— "

Vừa hô xong mấy lời này, xe liền rời đi, đến khi hình bóng Tiêu Chiến khuất đi, Vương Nhất Bác mới lẳng lặng ngồi xuống ghế sau.

[Bác Quân Nhất Tiêu] ĐUỔI THEO ÁNH SÁNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ