Mukuro vốn đang dựa thoải mái, kết quả Tsuna lại cứng ngắc người, nằm vô cùng khó chịu. Mukuro oán giận nói: "Vongola, ngươi thả lỏng đi. Cứng ngắc như vậy giống như đang tựa vào tảng đá a!"
Ta trực tiếp tìm cho ngài một cái gối mềm mại được không? Đảm bảo thoải mái hơn dựa vào trên người ta! Tsuna đầu đầy hắc tuyến.
Mukuro nho nhỏ ngáp một cái, theo bản năng chui rúc trong lòng Tsuna. Đôi mắt dị sắc nửa mở, trong mắt hiện ra nước mắt vì ngáp, nhìn qua nhiều mê người. Mukuro liền mềm mại không xương dán trong lòng Tsuna, trong thanh âm mang theo sự mỏi mệt: "Ta mệt mỏi quá, ta muốn ngủ."
Ta căn bản không làm đến cuối cùng được không? Cầu ngài, đừng làm cho người ta hiểu lầm như vậy! ! ! ! ! ! Tsuna 囧囧 nửa ngày, cúi đầu nhìn Mukuro, lại phát hiện vành mắt Mukuro có chút thâm đen. Mukuro hình như có chút lạnh, tận lực đem thân mình cuộn trong ngực Tsuna. Tsuna liền đem yêu nghiệt mềm mại không xương trong lòng mình ôm sát lại: "Ngươi làm sao vậy, Mukuro?"
Mukuro đã là nửa ngủ nửa tỉnh, than thở nói: "Ngươi còn hỏi, đều tại ngươi nha, Vongola!"
Lại trách ta! Tsuna cảm thấy được Đậu Nga cũng không oan như mình. Một cái hai cái đều trách ta, rõ ràng ta mới là người bị hại!
Bộ dáng Mukuro mơ mơ màng màng oán giận nhìn qua vừa đáng yêu vừa vô hại: "Không hiểu sao tự nhiên không thấy, tìm như thế nào cũng đều không tìm được! Nếu không phải mẹ Nana còn ở đây, ta còn nghĩ đến. . . . . . . ." Còn nghĩ rằng chỉ có một mình ta là bị vứt bỏ!
"Mukuro. . . . . ." Tsuna thở dài, người này, lúc thì xinh đẹp giả dối như yêu cơ khuynh thành, lúc thì ủy khuất đáng thương như con cún nhỏ sợ hãi bị vứt bỏ. Ngươi như vậy làm ta không có biện pháp sinh khí a, dù cho nhận được trí nhớ tương lai kia.
Mukuro cau đôi mày thanh tú, đầu cọ cọ ở cổ Tsuna, mái tóc mềm mại làm Tsuna có chút ngứa. Mukuro hơi hơi nghiêm mặt lầm bầm: "Ồn quá! Ta muốn đi ngủ!"
Ba ngày mình ở tương lai, Mukuro chưa từng ngủ tốt sao? Tsuna vừa buồn cười vừa đau lòng. Ngày hôm qua không thấy Mukuro, chắc chắn là do hắn đang vừa bất an tìm kiếm mình, vừa hung hăng nghĩ biện pháp trừng phạt mình khi tìm được a! Hơn nữa Mukuro nhận được trí nhở ở tương lai, có lẽ sợ hãi mình sẽ ngăn cách với hắn. Cho nên Mukuro mới làm một hồi náo loạn như vậy, là trừng phạt cũng là thử. Thử xem Tsuna có còn đau sủng hắn không chút do dự hay không.
Rokudo Mukuro thật là một đứa trẻ không có cảm giác an toàn. Cho nên Mukuro luôn thích trêu cợt Tsuna, tìm phiền toái cho Tsuna. Không phải Mukuro nghịch ngợm, mà là Mukuro thích nhìn Tsuna sủng mình, như vậy mới có thể giảm bớt cảm giác bất an của bản thân. Rokudo Mukuro đã an lòng, nhưng đối lập với hắn, ở nhà Yamamoto đang trình diễn một màn khí tràng bạo lực lạnh băng.
Khí tràng của Reborn từ trước đến nay luôn cường hãn. Mặc dù là thân thể của trẻ con, nhưng Reborn ngồi trên bàn, im lặng ăn cơm, sắc mặt lặng như băng, ánh mắt âm trầm. Reborn làm mọi người có cảm giác sợ hãi, như là tiếp theo liền bị hắn giết mất. Vì thế nguyên bản tiệm sushi nhà Yamamoto sinh ý rất tốt, liền không còn một người khách nào. Cũng may hôm nay cha Yamamoto không ở nhà, chỉ có mình Yamamoto. Nhìn sắc mặt âm trầm của Reborn, Yamamoto vẫn cười đến ánh mặt trời sáng lạn, đóng cửa hàng sớm. Dù sao với khí thế của vị này, hôm nay là sẽ không có ai dám đến đây ăn sushi.
YOU ARE READING
Tự thủy lưu niên (Đồng nhân KHR 27all)- Duy Ái Na nại Nguyệt nhi
General FictionTên truyện: Tự thủy lưu niên Tác giả: Duy Ái Na nại Nguyệt nhi - 维爱娜奈月儿 Editor: Wizard Thể loại: Đồng nhân KHR, đam mĩ, tổng công np Nhân vật: Sawada Tsunayoshi/ Người thủ hộ/ Varia/ Reborn/ Dino/ Byakuran (Sawada Tsunayoshi có thuộc tính mẫu khống)...