Tấm ảnh thời thơ ấu

8.2K 236 51
                                    


(6)
Hắn thấy vậy tưởng cậu giả vờ nên dùng chân đạp mạnh vào người cậu, cú đạp làm cho người cậu ngày càng chảy máu nhưng người vẫn không nhúc nhích. Hắn đưa tay sờ người cậu, người cậu rất lạnh, cảm giác không ổn khiến hắn càng ghét cậu hơn.

- " Mẹ kiếp, đã vô dụng còn phiền phức..."

Hắn nói rồi gọi cho thư ký của mình đưa cậu đến bệnh viện, hắn rất ghét cậu, hận cậu nhưng không thể để cậu chết. Hắn muốn cậu phải sống để trả nợ cho hắn, để hắn hành hạ, đánh đập... Mang cậu đến bệnh viện rồi cũng đi gặp tình nhân, chẳng quan tâm đến cậu nữa...

Hắn đang ngồi cùng Vĩnh Bằng thì nhận được điện thoại của tên thư ký lúc nãy...

- " Anh, cậu ấy...."

- " Cậu ta thì liên quan gì đến tôi..." Tên thư ký nói chưa kết câu thì bị hắn ngắt lời...

- " Cậu ấy bị thương nặng lắm, lại còn kiệt sức nữa... nên tiền viện phí rất cao..."

- " Thanh toán giúp tôi... lát về tôi sẽ trả cậu"

Hắn lạnh lùng nói rồi cúp máy, hắn tức giận đập tay xuống bàn, hắn thấy cậu rất phiền phức và vô dụng, hắn hận không thể tự tay mà giết chết cậu.

Vài ngày sau cậu cũng tỉnh, cậu nhận ra mình vẫn còn sống, cơ thể cậu vẫn đau nhức, cậu khó khăn cử động với chiếc điện thoại gọi cho hắn nhưng nó đã hết pin từ lúc nào rồi. Cậu không biết ai đã cứu mình, nhưng nghĩ đến việc có thể được hắn cứu cậu lại rất vui, cậu cứ tưởng không được gặp hắn nữa nhưng bây giờ có thể sống và trả nợ cho hắn là cậu hạnh phúc rồi. Không biết từ khi nào hắn trở thành nguồn sống, trở thành lý do duy nhất để cậu sống tiếp. Cậu nằm đó nhìn ra cửa sổ, nghe tiếng chim hót vui tai đến lạ, hôm nay trời thật đẹp...

" Cạch" Cậu đang suy nghĩ thì tên thư ký của hắn bước vào trên tay xách một hộp cháo đặt xuống bàn rồi nói với cậu.

- " Tỉnh rồi sao, ăn cháo đi, cháo tôi mua phí cho cậu đấy, không lấy tiền đâu..."

Tên thư ký kia nói xong thì cũng ra ngoài, hình như hắn đang có việc gấp lắm. Cả căn phòng chỉ còn mình cậu hôm nay không được gặp hắn cậu rất nhớ hắn, cậu cũng không hiểu mình đã ngủ bao nhiêu ngày rồi, liệu hắn có lo lắng cho cậu không?

Trưa hôm đó, cậu uống thuốc xong đang chuẩn bị ngủ thì hắn đến, hắn đi cùng anh trai cậu, hắn đạp mạnh vào cửa vẻ mặt vừa tức giận vừa căn phẫn nhìn cậu.

- " Vẫn chưa bớt vô dụng và làm phiền người khác sao? Cậu cũng lắm năng khiếu thật đấy..." Hắn khoanh tay trước ngực rồi nói, giọng vô cùng khinh bỉ...

- " Em xin lỗi... "

- " Xin lỗi? Lúc nào cũng mở miệng ra là xin lỗi... Xin lỗi rồi có bớt làm phiền người khác đi không..."

Cậu không trả lời, tim chợt nhói lên sau câu nói của hắn, không nói câu đấy cậu biết nói gì... Thấy sự im lặng ấy hắn càng căm phẫn, hắn tiến lại gần bóp chặt cằm cậu, cậu đau nhưng không dám than vãn...

- " Nói cho cậu biết đừng tưởng bị thế này mà tôi tha cho cậu? Cái tội làm sai hợp đồng khiến công ty thua lỗ lại còn ăn cắp tiền của tôi, tôi vẫn chưa tính sổ với cậu đâu..."

 ( Đam mỹ ) CON NỢNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ