Chương 10: Tỏ tình

4.1K 222 24
                                    

Cứ như thế mỗi ngày tình cảm lớn dần, lớn đến mức chẳng thế sống xa nhau. Thế nhưng ai cũng có công việc, anh phải sang Canada công tác, bỏ lại cậu một mình cô đơn ở nhà với bác quản gia. Ngày nào cũng vậy đến công ty rồi về nằm ườn ra sofa chán nản ăn snack xem tivi, rồi lướt web.

Cậu còn nhớ ngày anh đi, cậu bám víu anh làm nũng, đúng là không nỡ xa mà thật không biết đó là cảm giác gì thế nhưng hôm nay cậu đã thật sự biết bản thân rung động trước sự ôn nhu ấy rồi dần biến thành yêu. Ngày hôm đó anh đi cậu đã ôm tay nài nỉ “ Anh đem em theo với, em cũng muốn đi”

“ Ngoan ở nhà phụ ba lo công ty học tập ngoan ngoãn đi” thật ra anh cũng không nỡ xa cậu đâu, nhưng đi xa mệt lắm cậu lại vừa khỏi bệnh anh chính là không nỡ đó.

“ Nhưng em sẽ nhớ anh lắm” mắt cậu rưng rưng đầy ủy khuất như chỉ cần anh bước ra cửa cậu sẽ khóc toán lên
Anh luống cuống tay chân, thật con thỏ này sao lại dễ khóc như vậy vội ôm cậu vào lòng “ Nín đi khi về nhất định anh sẽ có bất ngờ cho em. Ngoan anh đi sớm về sớm”

Tuy là không muốn nhưng làm sao giờ anh là đi công việc, cậu không thể cản trở anh được, với cả chuyện công ty đang bề bộn, chất ngổn ngang nên đành gật đầu buông anh ra “ Tạm biệt”
Anh mỉm cười với cậu rồi ra xe. Đã 2 tuần rồi, 2 tuần vắng nhà nhưng lại không có lấy một cuộc điện thoại nào, một cái tin nhắn cũng chẳng có. Cậu chủ động nhắn tin cũng chẳng thèm trả lời khiến cậu bực tức vô cùng ngày ngày đều dậm chân hậm hực “ Đi luôn đi, em về nhà cho anh xem” Nói rồi lên lầu thu dọn quần áo, vừa kéo xuống sảnh đã bị bác quản gia cản lại.

Rốt cuộc mối quan hệ của chúng ta là gì chứ. Từ bao giờ chúng ta đã trở nên trọng yếu như vậy trong lòng nhau, từ bao giờ chúng ta ngoại trừ bản thân mình đã biết lo lắng cho nhau, từ bao giờ không có nhau lại vô cùng trống vắng như thế, từ bao giờ biết đau lòng khi người kia bỏ mặc mình chứ. Tất cả chỉ đơn giản bởi vì đó chính là tình yêu. Khi yêu con người thật lạ hành động cũng lạ như vậy.

“ Thiếu gia cậu làm gì vậy”

“ Tôi muốn về nhà ở đây chẳng ai thương tôi”

Bác quản gia lắc đầu “ Bảo bối vủa cậu chủ lại sao nữa rồi” ông thầm nghĩ, thôi tìm cách giữ chân cậu ấy lại cậu chủ đã dặn “ Mỗi ngày đều phải chăm sóc thỏ con của cậu ấy thật tốt, yêu thương dỗ dành”

“ Thiếu gia cậu giận gì cậu chủ sao”

“ Anh ấy quá đáng lắm, tôi nhớ anh ấy như vậy, thế mà một cái tin nhắn cho tôi cũng không có” cậu lúc này một mặt đầy nước mắt ủy khuất vô cùng.

Thấy thiếu gia khóc như vậy khiến bác quản gia hoảng cả lên, lúc này điện thoại reo lên cũng khiến cậu bớt khóc đi. Bác quản gia ra nhấc máy thì gọi vọng vào “ Thiếu gia, cậu chủ gọi về kiếm cậu nè”

Nghe thế cậu liền chạy ra ngay nhưng vẫn thủy chung không nói tiếng nào

“ Em sao lại bỏ đi rồi”

“...

“ Ngoan ở nhà anh sắp về rồi “

“...

[ Bác Chiến ] Vô Tình Yêu Em Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ