Không nhớ viết khi nào 4

66 3 1
                                    

[Chè đậu đỏ]

"Tiền bối, sao buồn vậy?"

Hậu bối Ngô Thế Huân qua ô cửa nhỏ giữa hai phòng len lén hỏi, bởi vì hôm bữa vừa chọc giận anh đến phát hỏa nên không dám trực diện ghé qua mà chỉ he hé cửa, đôi mắt lam nhạt chớp chớp đáng thương vô cùng.

"Tôi buồn chỗ nào?"

Kim Tuấn Miên không thèm nhìn cậu ta, đóng hộp đậu đỏ, nặng nề ngồi chống cằm rồi hướng ra ban công thở dài. Ngô Thế Huân nhận thức được trò bán manh thất bại, bèn chuyển chủ đề:

"Anh đang viết cái gì đó?"

Kim Tuấn Miên vốn không định trả lời cậu ta, nhưng nghe Ngô Thế Huân kiên trì lặp lại câu hỏi đến lần thứ mười liền bất đắc dĩ quay đầu lại:

"Cậu muốn gì?"

"Em chỉ muốn hỏi anh viết chi thôi mà" Ngô Thế Huân vô tội, lại chớp mắt "Hỏi thăm chút có sao đâu"

Kim Tuấn Miên chỉ chỉ cậu ta, hồi lâu không nói được gì. Ngô Thế Huân híp mắt cười:

"Vậy là hết giận rồi ha?"

"..."

"Vậy em qua nha?"

"Không được" Kim Tuấn Miên vừa mềm lòng bỗng gằn giọng "Cậu không được qua đây"

Ngô Thế Huân bày vẻ mặt tổn thương:

"Tiền bối, chỉ là một cái hôn thôi. Anh keo kiệt vậy?"

Kim Tuấn Miên còn đang ngơ ngẩn chưa nghe kịp, hỏi lại:

"Cái gì cơ?"

"Em nói là em nhớ anh hoy mà"

".. cái gì?" Kim Tuấn Miên ngờ nghệch.

Ngô Thế Huân tiện đà anh đang phân tâm nhấc hẳn cánh cửa ra, khom người xuống rồi vặn vẹo chen vào đó hòng chui qua phòng anh, rốt cuộc lại bị ket tay không rút người ra được.

"Cậu bị ngốc hả?!" Kim Tuấn Miên giật mình nhảy dựng lên, mặt tái nhợt "Nhỡ kẹt luôn thì ai cứu cậu được?"

"Thì cứ để em ngắm anh cả đời đi"

Cậu chới với túm tay Kim Tuấn Miên vừa hốt hoảng chạy tới, bàn tay lớn nhanh nhẹn đan vào tay anh, nắm thật chặt rồi như chưa từng có cuộc bon chen mà nhào hẳn người ra ngoài.

"Anh quên là em qua đây hơn chục lần như vầy rồi hả?" Ngô Thế Huân ôm gọn anh trong lòng, lăn một vòng lớn lền qua được tấm đệm đơn ngay gần đó, thuận đà đè lên người anh, híp mắt cười "Bữa nay thất tịch không mưa, hơn một tuần mình giận nhau rồi. Anh phá lệ trời cho mình gặp nhau nha?"

Kim Tuấn Miên mở to mắt nhìn nụ cười phấn khích của cậu, tầng đỏ rực trên má đã lan dần đến cổ, anh bực bội:

"Ra khỏi người tôi ngay, Ngô Thế Huân"

"Không ra" Ngô Thế Huân bướng bỉnh "Chè đậu đỏ của em đâu?"

"Xuống ngay!" Kim Tuấn Miên ôm mặt "Trên bàn, lấy ăn rồi cút ngay cho tôi"

Ngô Thế Huân nghe vậy nhòm qua bàn học, quả nhiên thấy được bát chè còn mới nguyên nằm cạnh một bát đã ăn dở, còn đính một mảnh gỗ nhỏ chi chít chữ. Cậu tò mò ăn một miếng rồi híp mắt nhìn mấy dòng chữ khó dịch kia, cau mày:

[Hunho fanfic] Những câu chuyện nhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ