Không nhớ viết khi nào

125 12 3
                                    

"Junmyeon à, anh đi đâu vậy?"

Vừa đóng máy, Kim Junmyeon đã chào các tiền bối rồi lạch bạch chạy vào hậu trường, mặt vẫn tươi cười song cử chỉ đều cứng nhắc, còn không buồn gọi Oh Sehun một tiếng.

"Junmyeon, anh chờ em với"

Oh Sehun vội vàng chạy theo anh, ngó thấy cái bóng tròn tròn mềm mại của người kia liền nhào tới ôm anh.

"Cậu né ra" Kim Junmyeon vùng vằng đẩy cậu "Né ra nhanh"

"Sao vậy?" Oh Sehun ngạc nhiên. Vừa nãy ghi hình vẫn bình thường mà ta?

"Né ra" Kim Junmyeon gần như hét lên, ngay khi Oh Sehun bối rối liền chạy một mạch ra xe, chui vào cửa sau rồi đóng lại, tay giữ chặt cửa không cho Oh Sehun có cơ hội tiến vào.

Oh Sehun toát mồ hôi hột, không hiểu mình đã làm gì sai. Cậu len lén mở cửa trước, gọn lẹ ngồi vào rồi đáng thương ngó người anh đang xị cả mặt xuống:

"Junmyeon à, có chuyện gì vậy?"

"..."

Kim Junmyeon đeo tai nghe, không trả lời cậu mà quay mặt nhìn chằm chằm ra cửa sổ.

Xe dần lăn bánh, con thỏ mập nào đó rốt cuộc mỏi cổ quá đành ngả người nằm ra sau, một hồi lại một hồi liền thiu thiu ngủ mà tay vẫn khoanh tròn đầy phòng bị.

"Bác tài, dừng xe chút ạ. Cháu đổi chỗ"

"..." Bác tài xế nhìn khuôn mặt Oh Sehun cố tỏ ra nghiêm túc, định bụng theo quyết tâm từ nãy ngửi được mùi nguy hiểm mà từ chối, sau cùng lại bị ánh mắt thiết tha biết rõ là làm màu của cậu làm cho mềm lòng, bất đắc dĩ mở cửa xe.

Cửa xe vừa mở, Oh Sehun như con sói được thả về rừng nhảy vọt ra, dùng tốc độ chớp nhoáng nhào vào bên cạnh Kim Junmyeon, một giây ôm gọn cả người anh vào lòng.

"..." Bác tài không nhìn họ, như thói quen bật nhạc lên, mắt nhìn thẳng, tâm không động mà chuyên tâm lái xe, mặc kệ phía sau có chuyện tày trời gì.

Kim Junmyeon khó ngủ dễ thức, vừa mệt mỏi nhắm mắt được tí lại bị con sói to bự kia làm tỉnh, càng thêm bực bội mà trừng mắt ngồi dậy:

"Làm cái gì đấy?"

"Làm chuyện bình thường" Oh Sehun còn chưa biết nhận tội thản nhiên vươn móng vuốt ra sau sờ sờ nắn nắn "với người yêu em"

"Ai là người yêu cậu" Kim Junmyeon xị mặt "Né tôi ra"

Oh Sehun nghe vậy càng ôm chặt hơn, cái mũi cao cọ cọ vào cổ anh hít nhẹ:

"Em ngửi thấy mùi gì nè"

"Mùi gì?" Kim Junmyeon cau có "Cậu đừng có đặt điều, tôi tắm rửa sạch sẽ nhé"

Oh Sehun hôn nhẹ lên cổ anh, nụ hôn dần kéo dài đển cái má mềm mềm, dừng lại ở môi anh mà nói khẽ:

"Mùi giận hờn nè"

Kim Junmyeon mím môi lại, Oh Sehun như đoán trước được liền đẩy anh xuống, rất tự giác cởi áo khoác ngoài trùm lên cả hai rồi mới tấn công người nọ.

"Nói không, giận cái gì?"

"..." Kim Junmyeon giận thì giận nhưng vẫn vươn tay kéo cậu lại, há miệng gặm một miếng to lên má cậu "Còn đụng tôi làm gì? Không phải lúc nào cậu cũng thấy tôi phiền à?"

[Hunho fanfic] Những câu chuyện nhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ