Đã tám tuần trôi qua từ khi quân đoàn viễn chinh lên đường đến chiến trường phương Bắc.
"Tin thắng trận! Tin thắng trận! Quân ta đại thắng! Đánh tan tám vạn quân địch, chém đầu hơn sáu vạn!" - Từ xa đã vang vọng tiếng kêu la phấn khởi của tên thị vệ. Y vừa chạy vừa kêu lớn với vẻ mặt tự hào như muốn thông cáo cho cả hoàng cung hay. Y đi đến đâu nội quan cùng tì nữ xì xào đến đó. Trông cái mặt y phởn thật, cũng phải, chính bản thân y là người truyền cái tin độc nhất vô nhị này cơ mà.
"Bệ hạ. Trong vòng ba tuần nữa, Nhị Vương gia sẽ về đến kinh thành!" - Tên thị vệ chạy vội đến vườn trúc, bởi vị quân chủ trước mặt mới là người y cần truyền đạt. Nhưng xem ra thì tự nãy giờ nguyên cái hoàng cung này ai ai cũng đã hay chuyện rồi.
Lý Kiến Dân bấy giờ đang tản bộ trong vườn trúc bao xung quanh Thạch Liên đình, nghe được tin cấp báo hắn không khỏi kinh ngạc. Loạn tặc từ các bộ tộc man di phương Bắc hùng mạnh đã luôn là vấn đề nan giải của tiền triều, thế mà Lý Cẩn lại nhanh chóng đánh bại được bọn chúng?! Nếu vậy thì chẳng phải hắn đã cho Lý Cẩn cơ hội lập công lớn sao!
"Được. Ta sẽ mở tiệc chiêu đãi Nhị Vương gia - Cần vương Lý Cẩn khải hoàn trở về." - Lý Kiến Dân điềm đạm trả lời, nhưng trong lòng hắn lại đang trăm phương nghìn kế nghĩ cách đối phó với những viễn cảnh sắp tới hắn đang nghĩ đến trong đầu.
Bất chợt hắn nghĩ đến một tình huống quen thuộc, chẳng phải khi xưa mẫu hậu hắn đã dựng nên một 'Hồng Môn yến', đầu độc một Tài nhân và giáng tội cho một Chiêu dung sao? Cả hai vị phi tần ấy đều là cái gai trong mắt mẫu hậu hắn và thế lực nhà ngoại của hai vị đó cũng là những thế lực đối địch với nhà ngoại mẫu hậu.
Có lẽ buổi yến tiệc sắp đến lấy chủ đề là 'Hồng Môn yến' cũng không tệ.
Trong đầu hắn đã mường tưởng ra cảnh yến tiệc nháo loạn khi nhìn thấy Nhị vương gia thổ huyết không ngừng, đau đớn mà ôm lấy ngực gục xuống bàn tiệc. Huyết tương nhuộm đỏ cả khăn gấm trải bàn, từ từ lan tỏa như muốn biến tấm vải trắng thành đỏ. Vì vẫn đang trong dòng suy gnhi4 đó mà hắn đột ngột chú ý đến một sắc đỏ giữa rừng trúc xanh. Một mảnh vải đỏ giữa khu rừng mang sắc màu mát lạnh.
"Mau đến gỡ xuống cho trẫm." - Lý Kiến Dân hạ lệnh cho một tên cận vệ. Y vội chắp tay tuân mệnh rồi nhanh chân chạy đến cởi bỏ sợi dây vải đỏ xuống khỏi nhành trúc.
Lý Kiến Dân cầm lấy mảnh vải đỏ trong tay, trầm ngâm quan sát một lượt. Loại hoa văn thêu chỉ vàng thật lạ mắt.
Trong cung có một lời truyền miệng rằng khi một nữ nhân đem huý danh của bản thân và đối tượng mến mộ của mình viết lên một mảnh vải đỏ rồi buộc lên bất kì nhánh trúc nào của Thạch Liên đình, thì có thể hiểu rằng mảnh vải đỏ đó tượng trưng ước nguyện tình cảm gắn bó của nữ nhân đó dành cho đối tượng của nàng.
Lý Kiến Dân nhếch môi cười nhạt, dẫu sao đó cũng là những câu chuyện xưa cũ của các cung quan già thường kể để ru ngủ các tiểu công chúa. Đây chắc là hành động mê tín của một cung nữ nào đó, phải ra lệnh cho thái giám tổng quản xử lý triệt để những hành vi cuồng tín thế này trong cung. Nhưng sự hiếu kì trong đầu hắn đã chiến thắng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Ngược_Hoàn] Lãnh Cung
Ficción históricaTựa: Lãnh Cung Tác giả: Hắc Mao A Tỷ Thể loại: Ngôn tình cổ đại, truyện ngắn, ngược, SE Số chương: 8 hồi + 3 phiên ngoại Nhiều năm trước, nàng đối với hắn nhất kiến đã chung tình, ngay từ trong vườn thượng uyển của Đại Lương. Thời niên thiếu, nàng...