Chương 3: Thái hậu băng.

234 11 2
                                    

Mùa đông tháng 11, Công bộ hữu thị lang Lê Hán Đình và Hàn lâm viện thị thư Vũ Dương đi sứ phương Bắc. Mật thư họ gửi về triều đình ca ngợi dưới những năm Hoằng Trị quốc thái an dân, hoàng đế Đại Minh là bậc minh quân hiếm có.

Vua Hồng Đức nghe bản tấu, miệng cười nhưng lời lẽ đôi phần khinh thường: "Bọn Đình Dương ấy lẽ nào là lần đầu thấy được minh quân?"

Ngự sử đài Quách Hữu Nghiêm tâu: "Hồi đức thánh thượng, Hoằng Trị đế là bậc đế vương duy nhất không nạp thê thiếp. Đây cũng là ý tiến bộ tránh họa tranh sủng các phi tần và hoàng tử, lại phòng được chuyện đế vương ham mê tửu sắc không màn quốc sự."

Thánh thượng tặng Nghiêm điệu cười khẩy: "Khanh là Ngự sử, quả nhiên lời nói có lý lẽ. Chiếu theo ý tứ của khanh, trẫm không xứng đáng là bậc minh quân chăng?"

Biết lời nói bản thân có phần phạm thượng, Quách Hữu Nghiêm vội quỳ xuống, không nói lời nào.

Thái tử muốn tình hình giảm căng thẳng, bèn lên tiếng: "Thưa phụ hoàng, Quách ngự sử làm quan đã hơn ba mươi năm, một lòng trung thành với phụ hoàng. Y chỉ là đang thật lòng nhắc nhở tuyệt nhiên không có ý mạo phạm". Đột nhiên, thái tử bắt gặp ánh nhìn sắc lẹm hướng về mình, nhanh chóng cúi đầu.

Vua Hồng Đức nghiêm nghị: "Từ khi trẫm đăng cơ đến nay, Quang Thuận mười năm củng cố đất nước sau biến Thiên Hưng, Hồng Đức hai mươi lăm năm dân cư an yên, trong ngoài tốt đẹp, lại mở mang được bờ cõi. Trẫm có nhiều cung phi nhưng vẫn chu toàn quốc sự, các khanh nói xem, theo lý lẽ của bọn Đình Dương Nghiêm, phải chăng đế vương phương Bắc suy cho cùng lại kém xa trẫm?"

Thái tử thấp thỏm như muốn nói nhưng rồi lại thôi. Thánh thượng nắm được suy nghĩ của con, đưa tay chỉ về phía bề tôi bên dưới dưới: "Tranh, hãy nhớ lấy lời của họ, con cũng nạp thê thiếp, đừng nên đắm chìm tửu sắc bằng không hỏng chuyện đại sự. Lời nói thật thường làm phật ý, trẫm hiểu nỗi lòng của Quách ngự sử là nỗi lòng chung của các khanh, có điều, các khanh quên rằng bản chất vốn kém thì dù độc thê hay nạp thiếp cũng không thoát khỏi họa diệt vong."

Thái tử chấp hai tay với nhau, cung kính cúi đầu: "Nhi thần xin ghi nhớ lời dạy của phụ hoàng."

Cùng lúc đó, chúng quan cũng quỳ xuống, hô to thánh thượng thánh minh.

Vua Hồng Đức nhân đấy, sai bọn Đông các đại học sĩ Thân Nhân Trung, Đỗ Nhuận, Đông các hiệu thư Ngô Luân, Ngô Hoán cùng các Hàn lâm viện thị độc, Hàn lâm viện thị thư, Hàn lâm viện thị chế, Hàn lâm viện hiệu lý và Hàn lâm viện kiểm thảo họa vần tập thơ Quỳnh Uyển cửu ca gồm: đạo làm vua, tiết làm tôi, vua sáng tôi giỏi...

Thánh thượng vừa ra khỏi điện Tường Quang thì hay tin thái hậu không khỏe, ngài liền bãi giá đến Thừa Hoa điện.

Thái hậu ho khan vài tiếng, cung nữ già cẩn thận bưng bát thuốc vừa mới sắc cho bà. Thánh thượng cầm bát thuốc nóng, múc từng thìa vừa phải, thổi cho nguội rồi đút cho thái hậu. Mỗi lần bà bệnh, dù nặng dù nhẹ, vua Hồng Đức đều đích thân chăm sóc, dù chính sự bận rộn đến đâu, ngài cũng không quên cầu phúc cho mẫu hậu của mình.

Vua Quỷ khóc (Uy Mục Dã Kí)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ