Lê Thốc, Tô Vạn và Dương Hảo từ từ rời khỏi dưới cồn cát, nhìn như chó mất chủ. Lê Thốc cảm thấy kỳ quái, rõ ràng không có hỏa thiêu phong, tại sao vẫn nóng như vậy, nhiệt độ cũng phải là 50 ℃. Mấy người đều cởi sạch đồ, quạt điên cuồng nhưng càng quạt lại càng nóng nực. Vừa rồi ăn cá lạnh, bây giờ bụng bọn họ cảm giác hơi lạ lạ, có phần buồn nôn tới tận họng.
GPS bị va đến vỡ nát không thể dùng tiếp, còn cái đồng hồ GPS của Tô Vạn thì không bắt được tín hiệu. Bầu trời trên đầu quang đãng, không có gì che chắn, vì sao lại không bắt được tín hiệu chứ? Hai tư vệ tinh kia hẳn bao quanh 98% trái đất, chẳng lẽ mấy người đã lọt vào khu vực 2% còn lại? Không thể nào, hiện tại chắc chắn đã bao quát được hơn 100% luôn rồi. Lê Thốc rất nghi hoặc.
“Sao có chuyện không bắt được tín hiệu, trừ khi là trục trặc gì rồi, nhưng nếu trục trặc sẽ không giống như vậy, tao đoán chỗ này là điểm mù GPS.” Tô Vạn nhìn đồng hồ trên tay mình nói, “GPS dân dụng có rất nhiều vị trí đặc biệt bị đặt điểm mù, mày biết mà, đây không phải nơi bình thường.”
Phải nói là từng đến nơi này hơn một lần rồi, mà cũng như không biết gì về thông tin địa lý của nó hết, nhưng lần trước hình như sử dụng GPS quân dụng.
“Trang bị.” Lê Thốc nhớ tới, “Lần trước lúc tao đến chỗ này, khi ở lại cạnh hồ, toàn bộ trang bị đều bị ném xuống nước.”
Nói như thế, người hủy hết đám trang bị kia hẳn là Ngô Tà? Mục đích thực sự của hắn, có lẽ là hủy GPS của nhóm người đó. Vì để không có ai nghi ngờ, hắn hủy hết tất cả trang bị đi. Ngô Tà lúc ấy có nói với cậu, trong đội ngũ kia có người lòng dạ không trong sạch.
“Chả biết đằng mù nào mà lần!” Lê Thốc ở nơi nóng nực như này, trong cơ thể cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cậu ý thức được mình hẳn phải ngẫm lại một số chuyện khi bước chân vào sa mạc lần trước. Toàn bộ những hành động của Ngô Tà và chuyện họ gặp phải có liên quan gì. Người đàn ông đó cũng không phải đi du lịch, tất cả đều có mục đích hết.
Mặt trời ngả về tây, ánh nắng bắt đầu dịu đi, cát không bị ánh mặt trời phản xạ thành mặt gương như lúc sáng, ba người giờ mới có thể nhìn thẳng vào vùng sa mạc này.
Họ không chắc là Lương Loan có lọt vào đây giống mình hay không, cô cũng chỉ mới bị cuốn vào một nhánh sông. Theo lý thuyết, nếu cô lọt vào đây giống ba người, hẳn đã sớm xuất hiện đâu đây, nhưng lúc trước tìm qua một vòng, trong phạm vi an toàn chắc chắn là không có ai cả, mà nếu ra khỏi vùng này thì quá xa rồi, ánh phản xạ của mặt trời vô cùng gay gắt, mắt thường không thể nào nhìn rõ cái gì được.
Bọn cậu không dám đi cách vùng hồ quá xa, chia nhau ra ba hướng quanh quanh đây tìm kiếm. Cố gắng dò xét, phía dưới bốn cái hồ này có một cồn cát, vùi bên dưới đống xe tải hỏng kia, cái vòng đó là giới tuyến giữa chết và sống, tuyệt đối không được đi đến cồn cát bên ngoài cái hồ đó.
Cũng đã mười mấy tuổi đầu, hai người kia đã phân rõ đâu là thật đâu là thật, đều tự giác làm theo lời Lê Thốc.
Chiều tà nơi sa mạc vô cùng tráng lệ, trước khi mặt trời lặn ánh nắng hắt lên một đường viền trên cồn cát, bọn họ chỉ còn khoảng ba mưới phút. Lê Thốc cũng không ôm hy vọng gì lớn lao, nhưng bọn cậu chỉ mới tách ra khoảng hai ba phút, Dương Hảo đã kêu to. Lê Thốc và Tô Vạn chạy qua tụ tập với hắn,ở một cồn cát trũng cách vị trí kia chừng một km, lại phát hiện ra lửa trại.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đạo Mộ Bút Ký - Sa Hải II
Misterio / SuspensoSa Hải - 沙海 Quyển 2 Sa Mãng Xà Sào - 沙蟒蛇巢 Tác giả: Nam Phái Tam Thúc Thể loại: Bí ẩn, phiêu lưu mạo hiểm, kinh dị. Giới thiệu: Một ngày mà, Ngô Tà trên đường trở về từ Mặc Thoát, tâm tư hắn bồng bềnh bất định, trước quá nhiều manh...