Chương 16: Trùng Bàn

32 2 0
                                    

Tôi đi tới phía trước trùng bàn, làm một động tác của người người Ả Rập, lại hô: “Vừng ơi mở ra.”

Tất nhiên là chẳng có phản ứng gì, tôi chỉ đang thả lỏng tâm tình khẩn trương của bản thân mà thôi. Tiếp đó tôi bước tới, dùng lực đẩy một cái.

Trùng bàn không chút sứt mẻ, mà nếu sứt mẻ thì mới là chuyện lạ, đổi lại ai khác đẩy cũng sẽ nhận được kết quả này, cái thứ kia chắc cũng nặng cỡ 10 tấn. Nếu nó mà là cửa vào thì tôi sẽ chặt đầu vắt qua kia làm cầu đá.

Thứ này liệu có cơ quan gì không ? Cửa cơ quan chắc là ở trước một cái lỗ nào đó?

Quả thật có thể như thế lắm, nhưng khi tôi vừa bước lên để ngó qua, lập tức nhận ra là không có khả năng ấy. Có rất nhiều lỗ thủng phân bố chi chít khắp cả, với mức độ lộn xộn này, trừ phi dùng thuốc nhuộm rải lên, bằng không không cách nào dựa vào trí nhớ mà dễ dàng tìm được cơ quan cả.

Thế chẳng lẽ là ang nước, như vậy lại càng đúng với trí tưởng tượng của tôi, bởi trong những trận đánh dưới hầm ngầm trong lòng đất, ang nước vốn được sử dụng khi vào cửa. Tôi qua đó leo lên, đá xung quanh bắt đầu rơi xuống nắp ang.

Bên trong toàn là thứ gì đó gần giống như nhựa đường hay dầu mỡ đen đặc, trên chân tôi còn mang vài vết thương, đá vài cái màu lập tức nhỏ giọt rơt xuống.

Tôi tiếp tục xoay xở một chút, trên tay toàn là máu khiến tôi cảm thấy có chút bất ổn. Kinh nghiệm mách bảo tôi rằng, trong tình cảnh này, nhìn thấy máu là việc kiêng kị.

Đương nhiên cũng chẳng thể khẳng định được gì, có một khoảng thời gian trước kia, tôi thường gặp phải chuyện gì cũng phải thấy máu, hơn nữa máu càng nhiều thì càng tốt. Tôi nhìn nhìn cái lu nước nọ, trời cũng sắp sáng. Dưới ánh mặt trời, cảnh vật xung quanh càng trở nên rõ ràng, đoán chừng thì có lẽ là một ngày đẹp trời , hơn nữa lại còn là một ngày nắng ấm. Sáng sớm đã lên khắp nơi, cũng không còn chướng ngại gì nữa.

Trong một ngày sáng sủa tươi vui thế này, nếu trong cái ang kia có cương thi thì tôi cũng có thể chiến đấu dưới ánh nắng sáng rực rỡ. Thực tình thì đây là lần đầu tiên, ánh mặt trời dường như có khả năng ức chế vĩ đại đối với thứ gì đó. Tôi thực sự cmn còn có thể hài lòng trong hoàn cảnh này.

Tôi tiếp tục đá, lại kiểm tra từng cái ang một, tức khắc nhận ra trong ang không ngờ toàn là bùn với nước.

Chẳng lẽ cửa vào ở dưới? Chuyện đó dường như không có khả năng, bằng không thì làm sao mà vào, chắc là chỉ ở chung quanh cái ang nước này.

Tôi đi xem bốn phía, thử dịch chuyển mỗi ang nước một chút, cuối cùng mới thấy rằng, cho dù xê dịch toàn bộ ang nước hay để nó trên mặt đất thì cửa vào cũng không có ở đây.

Chẳng lẽ phán đoán của tôi sai rồi? Cứ làm đi làm lại một trò không có kết quả như thế một lúc lâu khiến tôi cực kỳ mệt mỏi, tôi ngồi xuống đất, nhìn mặt trời dần lên cao. Lại đưa mắt quét qua cái trùng bàn bên kia, tôi chợt nhận ra sai lầm trong suy nghĩ của mình, đây cũng chẳng phải là kiến trúc cổ đại gì, kiến trúc cổ đại nào có tâm tư keo kiệt kỳ quái kiểu này.

Đạo Mộ Bút Ký - Sa Hải 4Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ