Chương 51: Vì nàng lưu lại.

124 1 0
                                    

Dịch: Kún ♥ Nhi
Nguồn: kunnhi.wordpress.com








Lúc này, tên nô tài bị Mộ Dung Kiềm sai đi thỉnh thần y mới vội vã chạy đi vào bẩm báo: "Trang chủ, Lục thần y đi hái thuốc trên núi, nghe nói nhanh nhất cũng phải mấy ngày nữa mới về."

"Như thế nào lại trùng hợp như vậy." Mộ Dung Kiềm thở dài nói, nhìn quanh tả hữu rồi sau đó lại nói: "Nhanh vào thành thỉnh Đại phu."

"Không cần!" Đang lúc này, Phượng Cô lạnh lùng lên tiếng.

Tất cả mọi người giận dữ nhìn hắn, hắn không muốn để Vãn Thanh được trị liệu.

Chu Nguyệt Nhi mở miệng: "Phượng Cô... có chuyện gì thì trước hết tìm đại phu trị thương cho nàng đã, bị gãy tay không phải là đơn giản đâu."

Vãn Thanh mắt lạnh nhìn, một mực không mở miệng nói chuyện, không muốn nói chuyện cũng là bởi vì đau đến mức không nói nên lời.

Chỉ sợ mở miệng ra sẽ phát lên tiếng rên rỉ.

Tà Phong thật sự không nhịn nổi nữa, hắn một mực để ý Vãn Thanh nãy giờ. Hắn biết, nàng sắp không chịu đựng được nữa, hơn thế thương thể kia nếu không kịp chữa trị e rằng việc trị liệu sẽ càng thêm gian nan."

Nhưng Vãn Thanh không có hỏi đến hắn, nhượng hắn chỉ có thể ở một bên mà nóng ruột, không thể giúp nàng.

Sau cùng không thể nhịn thêm được nữa liền nói: "Ngươi thật tàn nhẫn."

Phượng Cô nghe được Tà Phong nói, phượng nhãn lạnh lùng, cao ngạo nói: "Ta tàn nhẫn hay không không đến phiên ngươi phải nói. Ta là chồng nàng, ngươi là cái gì của nàng? Ngươi cái gì cũng không phải!" Phượng Cô vừa mới nhìn liền hiểu ra, tiểu tử này đối với Thượng Quan Vãn Thanh ắt hẳn có nội tình, nãy giờ không có rời mắt khỏi Vãn Thanh. Chỉ tiếc, hắn có thích đến bao nhiêu đi nữa thì Thượng Quan Vãn Thanh cũng chỉ có thể là người của Phượng Cô này.

"Ngươi...!" Tà Phong rít lên, nếu không có Vãn Thanh một bên nhất mực can ngăn hắn, hắn nhất định sẽ cùng Phượng Cô đánh tới 300 hiệp.

Mộ Dung Kiềm cảm nhận được tà khí vây quanh vì vậy kéo tay Tà Phong lại: " Phong đệ, không nên hành động theo cảm tính, điều cốt yếu giờ là để Phượng Thiếu phu nhân trị thương."

Thượng Quan Vãn Thanh nhìn cục diện hỗn loạn, hốt nhiên đứng lên, không muốn nhìn nữa, vẻ mặt cuae những người này, không dối trá thì tàn khốc, nàng đột nhiên có cảm giác không thở nổi.

Tay trái đỡ lấy tay phải bị thương một mình nàng hướng đi ra bên ngoài.

Tay bị thương kia của nàng nếu không chữa trị kịp thời, để lâu sợ rằng nàng sẽ phải phế đi một cánh tay.

Mà nàng, không thể trông cậy vào ai có thể hỗ trợ, mặc dù Tà Phong có hảo ý, nhưng hắn càng có hảo ý nàng lại không thể kéo hắn vào sâu chuyện phức tạp này được.

Nàng đã một thân lầy lội, không thể để cho người đối tốt với nàng cùng lầy lội vì nàng.

Tay chỉ bị gãy thôi, cũng không phải bệnh gì nặng cho lắm,.chỉ cần tìm được y quán là có thể chữa trị được, mà nàng biết, dưới chân Mộ Dung sơn trang nhất định là chiến thành, chiến thành là giang hồ chi địa, nơi này chắc chắn là nhiều người bị thương, há không tìm được đại phu sao!

"Ngươi đi đâu?" Tà Phong vội vàng hỏi han, hắn không muốn Vãn Thanh đi đâu.

Vãn Thanh quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào cánh tay bị gãy, thanh âm suy yếu nói: "Tay bị thương không cử động được, ta muốn đi tìm đại phu."

"Ai chuẩn ngươi đi." Tà Phong chưa trả lời, Phượng Cô đã quát lớn. Nàng dám bỏ qua lời hắn, thật to gan.

"Bị thương thì phải trị liệu, ta thấy gia bận công việc, không còn cách nào khác là tự mình giải quyết." Nàng chậm rãi nói, trong giọng nói hoàn toàn bình tĩnh không tìm ra một tia hỗn loạn.

Nói xong ngẩng lên: "Nếu gia hỏi vậy, vây thiếp thân hỏi Gia, thiếp có thể đi không?"

"Ngươi dám dùng thái độ này nói với ta sao!" Phượng Cô giận dữ quát lớn, ánh mắt hung hãn nhìn chăm chú Vãn Thanh.

Vãn Thanh giờ phút này không thèm nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ta có lễ có tiết, chẳng lẽ Gia vẫn cảm giác không vừa lòng sao?" Đúng vậy, lời nàng dịu dàng nhu thuận. Chính là, Phượng Cô nghe thế nào cũng không có thoải mái.

Nói như vậy vẫn không hề lộ ra sự hỗn loạn, giọng điệu nàng đầy oán nộ.

Hắn lãnh phúng nói: "Ngươi trái lại học được nhu thuận a."

"Dưới sự uy nghiêm của Gia, làm sao thiếp thân không học được sự nhu thuận, mặc dù trong mắt Gia, mạng của thiếp thân chẳng qua chỉ là thứ vớ vẩn (nguyên văn là tiện mệnh), nhưng trong mắt thiếp thân, mạng của thiếp thân là thứ quí giá nhất trên đời, thiếp thân phải nghĩ nếu bởi vậy mà mất mạng, thật là không đáng ." Lời của nàng, mềm nhẹ mà bình tĩnh.

Một lời tựa như viên đá liệng xuống mặt hồ đang phẳng lặng. ( bắn đại bác thì có =)) )

"Thậm chí cả thói cứng đầu học cũng nhanh!" Phượng Cô nghiến răng nghiến lợi nói..

"Tất cả đều là công lao của Gia!" Nàng đáp. Trong mắt hiện lên vẻ nhàn nhạt.

"Phượng thiếu phu nhân, lúc này trời đã tối, chiến sự dưới chân thành hỗn tạp, nếu người đi xuống núi giờ chỉ sợ sẽ vô cùng nguy hiểm cho một thân nữ nhi, hơn nữa ngươi bị thương cần phải nghỉ ngơi nhiều, đợi chút, hạ nhân đã đi thỉnh đại phu." Chu Nguyệt Nhi ôn nhu nói.

Tà Phong nghe xong Chu Nguyệt Nhi nói cũng thể hiện ý định muốn giữ người lại của mình.

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng đầy kiên quyết của Vãn Thanh vang lên: "Không cần!" Nàng giờ phút này, một khắc cũng không muốn sống ở cái chỗ này nữa.

"Phượng Cô..." Chu Nguyệt Nhi nhìn phía Phượng Cô, lấy ánh mắt giữ hắn

Phượng Cô trong lòng cũng đang nhiều ngổn ngang, dung nhan biến sắc, lúc này trước mắt hắn mọi sự hỗn loạn, hắn đành cắn răng nói: "Hảo, ở lại đây 2 ngày! Để cho vết thương ngươi đỡ rồi mới đi!"

Vãn Thanh nghi hoặc nhìn Phượng Cô, không nghĩ tới hắn chỉ vì một câu nói của Chu Nguyệt Nhi quyết định lưu lại thật. Nàng không thể khong thán, tình cảm, như là độc dược vậy.

Định mở miệng nói vài lời nhưng cũng không nghĩ được phải nói gì, nàng biết, tranh cãi nữa cũng vô ích, chuyện nàng bị Tà Phong dễ dàng bắt đi cũng đều bởi là do hắn muốn thấy Nguyệt Nhi mà làm.


Thất thân làm thiếp ( FULL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ