Chương 92: Phong ba lại khởi

119 3 0
                                    


Dịch: Kún ♥ Nhi
Nguồn: kunnhi.wordpress.com






Khi nỗi oán hận của một nữ nhân đạt đến thời điểm cùng cực, sẽ trở nên cực kì điên cuồng, sẽ không chừa bất kì thủ đoạn nào, lòng dạ độc ác. Mà Chu Chu Nhi, có lẽ cũng giống như vậy.

Bị giam ở phòng chứa củi hết hai ngày, mỗi ngày đều nhìn ngắm bình minh cùng hoang hôn, mặt trăng mọc rồi lặn ở ngoài cửa sổ, từng ngày dần trôi qua. Không biết có phải vì đại hội võ lâm đã gần kề, người người khẩn trương, hay bởi vì đoán chắc nàng sẽ không dám chạy trốn, mặc dù bị giam ở phòng chứa củi nhưng chẳng ai canh gác.

Dùng trâm bạc thử qua bát cháo, và bánh bao, xác thực không có độc lúc đó mới yên tâm dùng đũa gắp.

Liên tục bị người ta hãm hại, nên mọi việc đều phải cẩn thận như thế, nghĩ lại, sống như thế này, cũng thật là mệt mỏi.

Hồng Thư lúc này đang trò chuyện cùng tỳ nữ đưa thức ăn, bình thường đến trong hai ngày này, mỗi ngày đều là cơm thừa canh cặn, căn bản là không có dinh dưỡng, Hồng Thư càng cảm thấy không thể không đi tìm tỳ nữ kia.

Vãn Thanh đã khuyên nàng, nhưng nàng lại một mực không nghe theo nên cứ di tìm. Kỳ thật ăn cái gì cũng đều vậy, nàng đưa tay vuốt ve bụng mình, trong lòng ôn nhu đối với đứa con trong bụng. Cứ nhẫn nhịn qua đợt này đi, dù sao tháng này thì nàng cũng rời khỏi nơi này. Khi đó nàng có thể chăm sóc nuôi nấng nó cho tốt.

Chỉ thấy qua một lúc sau, Hồng Thư quay trở về với nụ cười khành khạch, hài lòng nói:"Đã xong!"

"Đừng gây khó dễ cho người ta, nàng cũng chỉ là một tiểu tỳ nữ đưa cơm, người ta bảo gì thì nàng làm nấy, cũng không có biện pháp khác mà!"Văn Thanh cười yếu ớt nói.

"Nhị phu nhân cho rằng ta đi gây khó dễ khiến ta khó gặp nàng sao?" Hồng Thư nhãn tình sáng lên, cười rất sảng khoái:"Ta không có ngốc như vậy! Ta đương nhiên biết nàng không có quyền, không có thế, tìm nàng cũng vô dụng a! Nhưng nàng ta có thể đi ra ngoài a! Nàng có thể mua cho chúng ta thịt để ăn a!"

"Nha đầu ngươi vẫn nên cẩn trọng trong suy nghĩ nhiều hơn! Thực sự làm cho ta không nghĩ tới!"Văn Thanh cười một tiếng."Bất quá ta chấp nhận ăn là được, không cần phải ăn thịt cá, ngươi đó, tóm lại là không nên gây khó dễ cho tiểu tỳ kia, nếu để cho người khác biết, thì nàng tránh không khỏi đòn."

"Nhị phu nhân ăn thức ăn nhạt chút thì không sao cả, nhưng con của người thì không thể được." Hồng Thư nhìn Văn Thanh nhẹ nhàng nói "Người có thai, nếu ăn uống không tốt, thì thân thể con cái trong tương lai có thể bị dị tật. Còn nữa, nếu Nhị phu nhân muốn bỏ bào thai này, chính là phải chuẩn bị thân thể khỏe mạnh vì khi sấy thai, thì đối với nữ nhân mà nói, là tổn hại thân thể cực độ"

"Ăn nhanh đi!"Văn Thanh đưa qua cho Hồng Thư một phần, kỳ thật trong lòng nàng sao lại không hiểu đạo lý này cơ chứ? Nhưng trong hoàn cảnh này, làm như thế có quá đáng lắm không?

Hồng Thư gật đầu, cầm lấy bánh bao để lên miệng mà cắn mạnh.

Đột nhiên, sắc mặt Văn Thanh đại biến, bàn tay hướng cái bánh bao trên tay Hồng Thư vỗ bay đi:"Đừng ăn!"

Nói xong câu đó, cả người cũng chịu không nổi nữa mà co rút lại thành một đoạn, nước mắt không ngừng trào ra.

Đau bụng, đau như muốn rút đi sinh mạng, giống như tất cả ruột đều co rút lại cùng một chỗ.

"Đau!...."Nàng cắn răng mà nói, bất quá chỉ trong chớp mắt, cả người cắt không còn giọt máu, trên mặt mơ hồ lộ ra khí đen.

Hồng Thư cực kì hoảng sợ, đem toàn bộ bánh báo trong miệng phun ra ngoài, rồi sau đo xoay người ôm lấy Văn Thanh:"Phu nhân ...Người làm sao vậy?"

"Độc...Có độc..."Vãn Thanh cắn đội môi anh đào, từng chữ từng chữ một nhổ ra, cũng đã là dùng hết tất cả sức lực còn lại.

Trong bụng có cảm giác như bài sơn đảo hải, họng lợm máu, huyết trào ra.

"Phu nhân! Phu nhân! Người nhất định phải kiên trì chịu đựng, Hồng Thư lập tức mang người đi tìm người!"Nhìn Vãn Thanh như thế, Hồng Thư sợ đến trào nước mắt, một tay ôm lấy Vãn Thanh, thẳng hướng Nguyệt Trà Các.

Còn cách xa nhưng đã vang lên một tiếng la:"Gia...Gia, ngài mau cứu...cứu Nhị phu nhân a!"

Lãnh Sâm đang từ trong phòng Phượng Cô bước ra, mới ló đầu ra, đã thấy Hồng Thư ôm Thượng Quan Văn Thanh chạy như bay mà đến, mới được nữa dường, đã bị thị vệ cản lại.

Vừa thấy tình hình có biến, hắn nhanh chóng tiến đến hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Khi vừa tiến tới đã thấy khuôn mặt của Thượng Quan Vãn Thanh tím đen sắp ngất đến nơi, vừa nhìn đã biết trúng độc.

Vì vậy vội bước nhanh tới trước, tay bấm mạch của Vãn Thanh, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Hồng Thư nhìn Sâm Tổng quản biến sắc, hoảng sợ hỏi:"Tổng quản, Nhị phu nhân sao rồi"...Nàng không dám hỏi, có phải hay không hết cứu, nàng bất chợt có cảm giác rất sợ rất đáng sợ...Nhị phu nhân, là ngươi nàng quý nhất, người đầu tiên mang đến cho nàng cảm giác thân thiết của con người, có lẽ cũng là duy nhất trong cuộc đời này, nàng từng nói, muốn bảo vệ thật tốt cho nàng ấy, nhưng...Nhưng....Vẫn không bảo vệ cho nàng được tôt!!

Nàng thật đáng chết!

Hắn đáng chết!

Chỉ cầu mong lão thiên không quá tàn nhẫn, không được làm tổn hại Nhị phu nhân thiện lương a!

"Mau đưa vào cho chủ nhân xem!" Lãnh Sâm nghiêm túc nói. Nhị phu nhân trong người có độc, chỉ sợ không dưới một loại, mạch đập loạn cả lên, lúc nóng lúc lạnh, hơn nữa hiện tại nàng đang có thai! Như thế càng tặng thêm độ nguy hiểm!

"Vâng!"Hồng thư gật đầu, vội vàng chạy tới thư phòng của Phượng Cô.

Phượng Cô lúc này đang phê duyệt sổ sách do các hiệu buôn đưa tới, đột nhiên nghe thấy âm thanh kêu gào luống cuống của Hồng Thư, trên mặt giận dữ, hắn ghét nhất người khác đi đứng lề mề với hô to gọi nhỏ! Hơn nữa lúc này hắn đang xử lý chính vụ, ồn ào như vậy chính là tối kỵ.

Hồng Thư cũng là thủ hạ đắc lực nhất bên cạnh hắn, cũng là thủ hạ làm việc cực kì cẩn thận và thỏa đáng, sáng nay xảy ra chuyện gì, lại la hét lớn như vậy.

Tiếng vừa mới đến thì chỉ thấy cửa lớn "Phanh" một tiếng bị đẩy ra, Hồng Thư khóc lóc trang điểm trên mặt rối bời, trong tay ôm thân thể mềm nhũn kia, vừa tiến đến, Hồng Thư liền dứt khoát quỳ xuống khóc "Gia! Ngài mau cứu Nhị phu nhân đi! Mau cứu nàng đi! . . . Nhị phu nhân sẽ chết a!"

Phượng Cô mặc dù sắc mặt không thay đổi, lãnh khốc như cũ, nhưng trong lòng, đột nhiên dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt, còn có cảm giác khác là khủng hỏang.

Bước nhanh tới trước, tay bấm lên mạch của Vãn Thanh, chỉ trong tích tắc, trên mặt đã hiện lên thần sắc vừa rồi của Lãnh Sâm.

Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Hồng Thư:"Chuyện gì đã xảy ra?!"

"Trong đồ ăn sáng có độc."Chu Nguyệt Nhi sợ hãi nói giản lượt.

"Hạ độc! Phượng Vũ Lâu ta lại có người dám ngang nhiên hạ độc, xem ra là tránh không khỏi phiền phức!" Phượng Cô nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt cứng rắn lạnh lẽo như băng. Không nghĩ tới trong Phượng Vũ Lâu cũng có kẻ hạ độc, xem ra kẻ này không đơn giản, thậm chí hạ loại Tây Vực kỳ độc.

Nói xong, tự mình ôm lấy Vãn Thanh trong tay Hồng Thư, rồi sau đó nhìn Hồng Thư cùng Lãnh Sâm nói:"Hiện tại nếu muốn tìm thuốc giải thì cũng muộn rồi, bây giờ ta sẽ vì nàng mà vận công bức hơi độc trong cơ thể, các ngươi thay ta hộ pháp!"

"Vâng"

"Vâng"

Lãnh Sâm cùng Hồng Thư hai người cùng lên tiếng, sau đó Phượng Cô liền ôm Văn Thanh đi vào trong góc tối tại thư phòng.

Độc trong người nàng là loại trí mệnh Hỏa Hàn phấn, đến từ Tây Vực, không mùi không sắc, có khá năng đi vào trong cơ thể mà ngươi đó không thể ngờ tới, trúng độc thì bụng đau như cắt, hơn nữa người lúc nóng lúc lạnh, khi lạnh thì như đặt mình vào hầm băng vĩnh cửu, muốn thành người băng, còn khi nóng thì như đang ở trong biển lửa, toàn thân bị thiêu cháy, nóng lạnh tranh đấu, có thể nói là làm cho người ta sống không bằng chết.

Loại chất độc này trong nhất thời hắn cũng không có cách cứu chữa, phương pháp bây giờ, chỉ có thể bức chất độc trong cơ thể nàng, còn muốn phương pháp loại trừ dư vĩ độc tố.

Đóng cửa hầm ngầm, hắn vội đem quần áo Văn Thanh cởi ra.

Đóng cửa hầm ngầm, hắn vội đem quần áo Văn Thanh cởi ra. Thân thể trắng ngần hiện lên trước mắt hắn, nhìn trên người nàng màu da từ từ đổi, trong mắt hắn rùng mình, vội vàng rút hết quần áo trên chính bản thân mình đi.

Đem nàng ôm trong ngực mình, rồi sau đó vận công trên tay, song chưởng ấn lên lưng của Vãn Thanh, nội công cuồn cuộn không ngừng hướng về Văn Thanh.

Thời gian từng phút trôi qua, không chỉ những người ở ngoài vô cùng lo lắng, người bên trong cũng lo lắng không kém.

Như loại chất độc này, mặc dù Phượng Cô có nghe qua, nhưng chưa bao giờ chính thức tiếp xúc, đến tột cùng bả hơi độc bức ra đến cuối cùng hội như thế nào, hắn cũng không hiểu rõ tất cả, hơn nữa, hắn thấy qua mạch của nàng, Vãn Thanh đã có thai hai tháng.

Chỉ là đứa bé này, sợ là không giữ được...

Trong lòng không khỏi toan khổ bất kham, đứa bé này, hắn rõ ràng vô cùng, là cốt nhục của hắn và Vãn Thanh. Hắn thậm chí, so sánh với khi Chu Nhu Nhi lạc thai thì càng thêm khó chịu gấp trăm lần.

Nhưng lúc này cũng không thể nghĩ ngợi nhiều được, ít nhất, người có thể giữ lại, chính là vạn hạnh.

Khi sương mờ lượn lờ quanh thân hai người tan đi, trên trán Phượng Cô từng giọt mồ hôi chảy ròng ròng, túa vào mắt, rồi lại từ đuôi mắt chậm rãi lăn xuống. Cũng chẳng phân biệt được là thứ nước gì chảy ra nữa.

Hắn không dám phân tâm nữa phút, cuối cùng tại phút tối hậu, phát lực ấn mạnh, chỉ thấy Vãn Thanh nôn liền ba lần, trong miệng phun ra vài khẩu máu độc đen nhánh, rồi sau đó cả người, mềm nhũn ngã xuống, rơi vào trong lòng Phượng Cô.

Phượng Cô nhẹ nhàng đem nàng ôm lấy, kéo quần áo sang một bên, đem lau đi máu độc trong miệng nàng, rồi sau đó tự thân lấy ra một khỏa Tuyết Ngọc hoàn trắng noãn như tuyết, cho nàng ăn.

Sau khi Vãn Thanh yếu ớt phun ra máu độc thì lặng lẽ tỉnh lại, ánh mắt mông lung nhìn không rõ lắm, chỉ mơ hồ thấy mái tóc đen nhánh dài xõa vai của nam nhân. Da thịt toàn thân màu đồng, gương mặt thanh tú, phượng nhãn hẹp dài, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hếch lên, cằm nhọn như bị đao đẽo. Từ thái dương mồ hôi không ngừng chảy xuống mang theo vẻ mê hoặc đủ làm say lòng người.

Người này, trông thế nào lại giống như Phượng Cô vậy nhỉ?

Nhưng, chỉ liếc nhìn, Vãn Thanh vội bỏ đi ý nghĩ này...

Ánh mắt Phượng Cô nhìn nàng, như thế nào lại mang theo tiếc thương, mang theo đau lòng, mang theo tình thâm?

Hắn trừ vẻ lãnh khốc vô tình với nàng, quyết không xuất hiện cái vẻ mặt đó.

Người nay, chỉ sợ là sau này cũng giống vậy thôi.

Không, có lẽ là nàng gặp ảo ảnh trước khi chết thôi, không nghĩ tới, ảo ảnh đến lại là hắn, quả là khỏ hỉu vạn phần.

Chẳng lẽ hắn đối với nàng vẫn có một mong ước gì sao?

Thật khó minh bạch.

Chỉ thấy cảm giác đau trong bụng vẫn chưa biến mất, lại còn bắt đầu đau lại. Giống như có vật gì đó đang xé rách da thịt nàng, từng trận từng trận một.

Chỉ cảm thấy hạ thể trở nên ấm áp, có thứ gì đó, từ từ chảy ra.

Từ khóe mắt những giọt lệ trong suốt rốt cục không bị khống chế trào ra, rồi sau đó thành từng dòng từng dòng nhỏ xuống, như chuỗi Trân Châu bị đứt dây nối thánh thót tuôn xuống.

Trong lòng rõ ràng, đứa con, cuối cùng cũng giữ không được...

Không nghĩ tới, bất kể nàng cẩn thận như thế nào, nhưng vẫn không thể giử được đứa con này.

Đứa con nàng, chỉ mới có hai tháng thôi, còn chưa thành hình... Cũng theo gió ra đi...

Nhắm mắt thật chặt, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy ra, loại đau dớn này, cho dù nỗi đau do chất độc mang lại tập trung một chỗ cũng khó so sánh được, đây là nỗi đau linh hồn, khắc sau vào tâm, ngưng tụ trong huyết mạch.

Phượng Cô nhìn cái yếm váy dán sát thân hình trắng như tuyết,ánh mắt đỏ kè như bị trúng thương nhìn vết đỏ như một đóa hoa hồng đang ở chậm rãi nở rộ, dọc theo cái váy màu trắng đang dần dần lan ra . . .

Đó...là một sinh mệnh vĩnh viễn tiêu biến...

Là kết tinh của hắn cùng Vãn Thanh.

Trong lòng Phượng Cô, rốt cuộc cũng đã trổi dậy một thứ gọi là đau đớn.

Đem nàng ôm lấy, đầu đặt cùng một chổ, im lặng không nói một lời, nhưng nếu như Vãn Thanh nhìn thấy đôi mắt Phượng Cô, liền thấy, trong đôi mắt phượng, hàm chứa nước mắt.

"Đừng khóc, con cái không còn, chúng ta có thể làm lại đứa khác, hiện tại chính là nên điều trị cho thân thể ngươi khỏe lại." Cúi đầu trầm thấp nói nhưng mang theo nỗi thương tiếc.

Vãn Thanh lại không có nghe, âm thanh kia suy yếu nhưng sắc bén vô cùng:" Nhưng Vãn Thanh lại nói với âm thanh suy yếu nghe không rõ mà sắc bén vô cùng: "Đây chỉ là một chuyện gì khác sao? Đây là con của ta! Còn chưa ra đời, nó còn chưa nhìn thấy mặt trời mọc ở phương đông, còn chưa được ngắm ánh trăng, còn chưa ngửi được mùi hoa, còn chưa nghịch mưa với tuyết, còn chưa . . ."

Nàng nói rất kích động, một lần khắp nơi trưng bày được. Đem Phượng Cô tâm, càng là đâm vào bị thương, hắn ám ách địa đạo: "Đừng như vậy mà! Cầu ngươi!"

Cầu xin nàng?

Đây là lần đầu tiên hắn nói với người khác một chữ này.

Nhưng, lời cầu xin này, Vãn Thanh lại nghe được, cảm thấy rất buồn cười a! Bất quá, nàng vẫn chọn im lặng, nhắm lại hai mắt, rồi sau đó chậm rãi nói:"Ta mệt rồi, là muốn nghỉ ngơi một lúc,

Phượng Cô vòng tay ôm lấy nàng, đột nhiên trở nên cứng ngắc, quá mức xa lạ, quá mức xa cách, giống như, hắn, chỉ là một người không quen không biết.

Loại cảm giác này, khiêu khích hắn điên cuồng.

Đột nhiên tăng lực, đem cả người nàng nhét vào trong lòng:"Không được như vầy, mất con cái, ta cũng đã trải qua,

Trong lòng Vãn Thanh cười thầm, khó quá?

Hắn lại khổ thế sao?

Chắc là vui vẻ a? Hắn một mực không thích nàng, tìm mọi cách tra tấn, bất quá cũng chính là vì không cho nàng gả vào Phượng gia, hôm nay có thể làm thỏa mãn hắn nguyện , coi như là gả vào, cũng nhận hết tra tấn.

Không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhắm đôi mắt lại để tìm vào bóng tối, nơi đó không rộng nhưng chỉ có mình ta, có thể rũ bỏ được ưu thương.

Phượng Cô ôm nàng, chỉ thấy trên người nàng có một loại...ủ dột ưu thương, như một tấm lưới trói buộc nàng, nhưng không chỉ ở nàng, mà hắn cũng bị một tấm lưới như thế trói, hắn đột nhiên có cảm giác không thở nổi, hắn rất sợ, sợ nàng cứ ủ dột như vậy mà chết,

Mà nếu muốn cho một người, thoát ra khỏi ủ dộ ưu thương, trừ khi dùng tình thương cảm hóa nàng, bằng không chính mình kích thích, giúp nàng trở nên phẫn hận mà quên đi phần nào ưu thương.

Nàng phải tỉnh dậy mà đứng lên!

Vì vậy sắc mặt liền thảy đổi, mạnh mẽ đứng lên, cầm lấy trang phục trên mặt đất, rồi tự mặc vào, chờ cho quần áo chỉnh tề, mới nhặt y phục của nàng lên:"Mặc vào! Chỉ bị tổn thương nhẹ thôi! Cũng chỉ là một đứa con thôi mà, vậy mà khóc lóc thảm thiết như vậy, thật là muốn cho người ta phiền chết đi được!"

Vãn Thanh ngẩng đầu liếc hắn, cái liếc này, ngập tràn hận ý.

Mặc dù thân thể suy yếu không còn sức, nhưng nàng lại vẫn ngoan cường chậm rãi kéo quần áo lại rồi mặc dần từng cái từng cái. Lúc nãy bởi vì đau khổ nên không phát hiện, lúc này nàng mới biết là vừa mới rồi thì ngoài một bộ nội khố ra thì ngay cả cái yếm cũng không có mặc. Nhưng lúc này nàng cố không nghĩ đến sự e lệ nữ tính nữa

Đợi hoàn thành tất cả, Phượng Cô mở cửa ra, thẳng hướng đi ra ngoài.

Thất thân làm thiếp ( FULL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ