Dịch: Kún ♥ Nhi
Nguồn: kunnhi.wordpress.com
Nơi này tuy hẻo lánh nhưng lại không có rừng cây, vô phương tìm được chút thảo dược hữu hiệu, sợ rằng kéo dài lâu sẽ không hay, Vãn Thanh liền tìm một chút thảo dược bình thường. Có thể cầm máu và giải độc.
Lúc nàng quay trở về đã không thấy bạch y nam tử đâu, trên mặt thoáng vẻ thất vọng, nghĩ đến hắn không đành lòng, sau đó nàng quay gót đi.
Trong lòng khẽ thì thầm: "Xem ra đã đi."
Nàng trong lòng thập phần ảo não, nàng thậm chí còn quên chưa hỏi tên của hắn, nhìn hắn mang mặt nạ, nhất định là không muốn cho kẻ khác biết thân thế, nhưng ít ra cũng nên hỏi tên tuổi người ta chứ.
"Đã trở về?" Hốt nhiên sau lưng nàng vang lên thanh âm trong suốt, khuôn mặt ảo não của Vãn Thanh hiện lên nụ cười: "Đúng vậy, ngươi đi đâu vậy?"
Hỏi xong nàng mới cảm giác không ổn, bọn họ vừa gặp, vốn dĩ không quen biết, lại hỏi như thế, quá sức lộ liễu, mặt ửng đỏ vội vàng giải thích: "Ý ta là trên người ngươi có thương tích, không nên đi lại như thế."
"Vừa mới có người đến qua." Hắn mở miệng nói ra một câu khiến Vãn Thanh suýt chút phản ứng thái quá.
Có người đến? Mục đích của Chu Nguyệt Nhi xem ra không chỉ là muốn để người khác cường bạo nàng đơn giản như vậy, đã sắp đặt kế hoạch rõ ràng, tiếc rằng không ngờ lại thất bại.
"Bọn họ tới là để tìm ngươi." Hắn lại nói tiếp.
"Không có việc gì, ta sẽ bôi thuốc cho ngươi sau đó sẽ trở về." Vãn Thanh điềm đạm nói. Tìm nàng! Đúng thật là tìm nàng! Bất quá tìm thấy điểm tử của nàng, nhưng nghĩ mãi không ra, Chu Nguyệt Nhi mưu kế như thế là để đạt mục đích gì đây?
"Ân" Nghe nàng nói những lời lạnh nhạt kia, bạch y nam tử không nói gì thêm, chỉ duỗi tay ra, máu từ vết thương lại bắn ra.
Nhìn máu tươi vọt ra, màu đen chuyển qua đỏ, Vãn Thanh vội vàng cầm dược đặt ở miệng vết thương rồi sau đó khẽ lau và băng lại.
"Thảo dược này không có công hiệu lâu dài, nhưng ít nhất cũng có thể giải độc và cầm máu tạm thời." Nàng vừa xử lý vết thương vừa nói.
"Ân." Nam tử mặt vẫn tỉnh táo nói, có lẽ hắn rất ưa thích câu nói này.
Nhìn qua trái phải đều không có gì có thể băng bó được, nàng liền xé một mảnh váy lót, không chút do dự vì hắn băng bó.
Xử lý xong tất cả, lúc này nàng mới ngồi xuống một bên, nhàn nhạt nói: "Ta gọi là Thượng Quan Vãn Thanh."
"Ta gọi là Ngân Diện, hôm nay ngươi giúp ta một lần, ngày khác nếu có việc, hãy cầm khối ngọc bội này đến Tuyết Linh Các gặp ta." Vãn Thanh vốn không muốn lấy công gì của nam tử này nên mới nói tên cho hắn, chẳng qua muốn cho biết danh tính rồi muốn việc ngày hôm nay nhanh kết thúc.
Cũng không nghĩ bạch y nam tử lại nói tên cho nàng biết, Ngân Diện, xem ra là một biệt hiệu, có lẽ vì mang mặt nạ màu bạc nên gọi Ngân Diện, bất quá, nghe cũng rất thoải mái.
Nàng tựa hồ nhớ, trong chốn giang hồ có một người có tên Ngân Diện, là một sát thủ, đệ nhất thiên hạ sát thủ, chỉ cần hắn muốn giết người, không ai có thể sống, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể thuê hắn làm điều này.
Muốn thuê hắn giết người, phải có tiền, nhưng hắn còn có nguyên tác, hắn giết người vì tiền nhưng người đấy hắn phải cho là đáng chết thì mới giết.
Một quái nhân.
Sát thủ này, lẽ nào là ân nhân của nàng?
Cho nên nói, trên đời này, không có người lương thiện chân chính, cũng không có ác nhân chân chính.
Nàng nhìn ngọc bội một hồi: "Không cần, ta chỉ là do biết chút y thuật thôi, coi như ta không phải vì ngươi mà tìm thảo dược đi, một mình ngươi cũng tự cứu được mình. Một sát thủ, tối thiểu cần phải học được cách tùy thời cơ mà cứu bản thân, mà ngươi cũng đã cứu ta một mạng, cũng có thể coi rằng, ta đáp lại ân tình của ngươi."
"Ta cũng không muốn phải nợ ân tình ai." Ngân Diện ôn nhu nói, kỳ thật hắn cũng không biết vì sao hắn lại chờ đợi nàng chữa trị, bởi những thảo dược này hắn đều biết cả, thậm chí còn có thể nói rằng hắn biết rõ hơn nữ tử thanh tú này nhiều.
Chính là lúc nàng chữa thương cho hắn, hắn thật lòng mong muốn nên còn lưu lại nơi này chờ đợi.
Đưa ra ngọc bội chỉ nghĩ rằng là bọn họ có chút ân tình, nhưng có một tâm tình mà hắn không hiểu nổi tồn tại trong tim hắn. ( yêu zồi yêu zồi. =)))
"Cầm, ta cũng không nghĩ là nên nợ nần ân tình." Hắn cố ý nói.
Nhìn ánh mắt kiên trì của hắn, không đành lòng làm phật ý hắn, Vãn Thanh không đôi co nữa, cầm lấy ngọc bội.
Mặc kệ tương lai có đi tìm hắn hay không, ít nhất nàng sẽ coi đây là tín vật của hắn, coi như là kỉ niệm.
"Ta đưa ngươi về." Hắn nói, sau đó nhẹ nhàng nhấc nàng, bay vọt đi.
Vãn Thanh không thể tránh được việc tựa lên người hắn, chính là, nàng không cảm giác được nửa phần khó chịu, bởi trong lòng hắn ấm áp, ôn hòa, mang lại cho nàng một cảm giác thân thiết yên tĩnh.
Trên người hắn có mùi Dạ Lai Hương, nhàn nhạt, yếu ớt như Dạ Lai Hương nở về đêm ( Kún đoán là hoa quỳnh.) giống như mang theo một loại cảm giác thần bí. Nam tử sử dụng mùi hoa, luôn làm cho người ra cảm thấy quái dị, thậm chí là phản cảm. Nhưng trên người hắn, cảm giác không hề khó chịu, ngược lại hương Dạ Lại này lại cho hắn hương khí đặc biệt.
Nhìn Mộ Dung sơn trang trước mắt, lúc này nàng mới nhớ ra, nàng chưa có nói cho hắn nàng ở đâu, hắn làm thế nào biết?
Muốn hỏi hắn nhưng hắn đã nhanh đặt nàng xuống đất, không nói nửa câu, xoay người một cái đã bay rất xa. Chỉ để lại một bóng trắng dài, còn có hương thơm nhàn nhạt của Dạ Lai, chờn vờn xung quanh rồi sau đó cùng với gió dần dần tán đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thất thân làm thiếp ( FULL)
Storie d'amoreTruyện chưa xin phép tác giả/ editor, nếu bị kiến nghị thì mình sẽ xóa. - Trước khi xuất giá 3 ngày, nàng bị người ta cưỡng gian, hôn ước bị hủy bỏ. Nàng vốn là tài nữ Vân Quốc, hắn là Thiếu trang chủ của Phượng Vũ Cửu Thiên, tài nữ với giai nam, là...