Aus [Cross x Nightmare]

325 20 5
                                    


Đó là một buổi sáng nắng yên bình, tôi thức dậy bởi một giấc mơ dài tồi tệ mà có hình bóng của một ai đó. Một người giống tôi chăng? Người đấy nói sẽ cho tôi biết một sự thật...

Tôi chỉ không hiểu rằng tại sao hình bóng của người lại in sâu trong kí ức tôi. Nhưng tiếc rằng chỉ là một cái bóng đen bí ẩn vụt qua trong giấc mơ...

Nhưng hiện tại đó không phải chỉ là điều duy nhất tôi thắc mắc bây giờ. Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây được? Nó có vẻ giống một phòng bệnh nhỏ xinh, màu tông tường là sắc tím nhạt, một khung tranh vẽ lọ hoa treo trên tường... ờ với mấy thiết bị đo nhịp tim, đồ truyền nước biển... Còn tôi đang nằm trên một chiếc giường trắng cạnh cửa sổ, bên cạnh là một chiếc ghế nhỏ màu xám và một chiếc tủ gỗ nâu ở trên là lọ hoa cùng một bức ảnh... của tôi?

Tôi chỉ nhớ tên mình là Nightmare và tôi là một nhân viên trong một công ty nhưng nó thật sự quá mơ hồ. Cả quá khứ và lúc bị xe tông...

Khoan đã, đó là giấc mơ của tôi. Đúng rồi, trong mơ... tôi đã bị một chiếc xe tông trúng...

Có vẻ tôi đang cố lao vào đầu xe...

Tự sát ư? Hãy vì lý do nào đó?

Tôi thật sự muốn biết lý do!

"Oáp... Nightmare? Anh tỉnh rồi sao?"

Tôi giật mình giở tấm chăn ra nhìn và la lên: "Ahhhh... Cậu là ai vậy? Sao lại ở trong chăn của tôi được?!!"

"Hửm? Anh bị gì vậy?" -Cậu ta nói rồi ngồi dậy chớp chớp mắt với vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tôi

Tôi nhìn cậu ta vừa gãi gãi đầu, đưa tay lên che miệng mà ngáp một cái và vươn vai nhìn tôi cười. Cậu ta mặc một chiếc áo thun trắng, quần tây đen và đôi bít tất cũ sờn dưới chân. Có lẽ mới ngủ dậy nên quần áo hơi xộc xệch tí nhỉ? Nhưng vấn đề đó không quan trọng... Quan trọng là tôi phải hỏi ra lẽ cậu ta là ai.

"Cậu là ai vậy?" -Tôi hỏi "Anh không nhận ra em sao?" -Cậu ta trả lời như thế đấy, tôi khá chắc cậu ta biết về tôi

Tôi thấy sự lo lắng và sợ hãi trên khuôn mặt của cậu ấy. Khá chắc rằng cậu ta cũng chẳng biết tại sao tôi lại như vậy đâu nhỉ? Nhưng rồi tôi thấy đôi mắt cậu ta có vẻ đỏ đỏ lên, bỗng nhiên cậu ấy ôm chặt lấy tôi rồi thì thầm:

"Tạ ơn chúa! Anh không sao rồi, em cứ nghĩ nãy giờ chỉ là một giấc mơ thôi chứ?"

Cậu ta đang khóc! Nhưng cậu ta như muốn giấu đi những giọt nước mắt đấy. Tôi không biết phải phản ứng ra sao nữa? Chỉ biết rằng... tại sao tôi lại cảm thấy có một cảm xúc kì lạ đang sôi sục trong lòng. Nó đang dâng trào lên với sự ấm áp từ cậu ta. T-tôi không biết nói gì thêm nữa. Có lẽ trước khi tôi bị mất trí nhớ, cậu ấy chắc là một người thân thuộc với tôi nên mới ôm tôi một cách thân mật như thế này. Tôi đẩy cậu ta ra, lấy đôi bàn tay đặt lên vai cậu ta rồi nhìn thẳng vào mắt cậu với sự nghiêm túc rồi nói:

"Xin lỗi, hiện tại tôi thật sự không biết cậu là ai? Nếu có thể... um... cậu có thể nói cho tôi biết cậu là gì của tôi...?"

[ Đoản văn ] [ Oneshort ] Undertale [ Drop ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ