Kim Taeyeon nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn xa xăm, chậm rãi kể cho nàng nghe chuyện xảy ra năm cô bảy tuổi.
Năm cô bảy tuổi, mẹ cô lại mang thai em trai hay em gái của cô. Bản thân rất vui vì mình sắp có một đứa em để chơi cùng, như vậy cô sẽ không phải làm gì cũng chỉ có một mình nữa.
Nhưng bởi do mang thai mà bà Kim có chút lơ là với Kim Taeyeon, cô cũng cảm thấy cha mẹ ngày càng ít quan tâm đến mình, dù sao cô cũng là đứa bé nên rất nhạy cảm. Trong lòng cô ghen tị với em của mình, nó chưa ra đời đã cướp mất yêu thương của cha mẹ vốn dành cho cô.
Một ngày kia cô cùng bà Kim đi dạo ở cửa hàng bán đồ trẻ em, cô thấy mẹ luôn ân cần với đứa em còn chưa ra đời, mua cái này cái kia, cô đố kị tức giận bỏ chạy ra ngoài.
Ở bên ngoài một lát cô cảm giác có người ở gần mình, vừa định quay đầu nói chuyện liền bị người kia dùng khăn tay che lại, ngất xỉu trong nháy mắt. Kim Taeyeon nhìn thấy mờ ảo hình ảnh mẹ cô vội vàng từ trong cửa hàng đi ra, vì vội vàng mà không để ý đến xe cộ lui tới sau đó ngã trong vũng máu.
Giây phút đó, Kim Taeyeon rơi nước mắt, bởi vì cô biết mẹ cô rất yêu cô, chỉ vì tính ghen tị con nít của mình làm mẹ xảy ra tai nạn.
Kim Taeyeon hôn mê một khoảng thời gian, khi tỉnh lại thì nghe người đàn ông ở ngoài cửa nói:
“Thật đúng là nhặt được vàng, cậu xem con nhóc này dáng dấp rất được, nhất định bán rất có giá.”
“Đúng vậy, đại ca thật tinh mắt.”
Tiểu đệ bên cạnh vuốt mông nói. Nghe hai người họ nói chuyện cô biết mình rơi vào tay bọn buôn người.
“Làm sao đây, mình nên làm gì đây?”
Kim Taeyeon hối hận vì làm tiểu thư bảy năm mà không học qua phương pháp tự vệ bản thân nào cả. Cô nghỉ lấy sức sau đó hoạt động tay chân của mình.
Ngồi dậy mở mắt ra nhìn thấy phòng này đều toàn trẻ con, bé trai bé gái đều có, khoảng hơn hai mươi người. Nghe tiếng khóc của đứa trẻ bên cạnh, cô cố kiên cường không để mình rơi nước mắt.
Thật ra thì trong lòng Taeyeon sợ muốn chết, dù sao lúc đó chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, thông minh đến đâu cũng chỉ là một đứa bé đương nhiên sợ hãi. Taeyeon ở đó được ba ngày.
Trên khoang thuyền có một lỗ nhỏ, Taeyeon nhìn theo ánh trăng và bầu trời nên biết thời gian. Nhưng muốn leo lên thật không thể nào. Bởi vì cái lỗ đó rất nhỏ chỉ có thể vừa cái đầu của một đứa trẻ.
Cô nghe âm thanh của sóng biển, biết mình ở trên thuyền, đã ba ngày cô không ăn gì chỉ uống mấy ngụm nước.
Bởi vì mỗi ngày những người này chỉ cho bọn họ 10 cái bánh bao để ăn.
Mỗi ngày Kim Taeyeon nhìn bọn họ tranh nhau giành lấy bánh bao, cô không hề tham gia vì cô cho rằng mình là người của xã hội thượng lưu, tại sao có thể cùng với những người đó giành ăn.
Kim Taeyeon nhìn thấy những người bị bệnh không được chữa trị, càng thêm sợ hãi. Những tên buôn người này làm sao có thời gian dừng lại để xem bệnh cho họ. Khi đó cô hiểu được mạng người rất rẻ rúng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Fany à!!! Tae vô cùng cưng chiều em.(2)
HumorPhần tiếp theo của *Fany à!!! Tae vô cùng cưng chiều em* của LullyNguyen, vì do mất nick nên mình tạo nick mới với tên KimJang5 để đăng tiếp. Mong mọi người ủng hộ như bên kia *cuối đầu khoanh tay chổng đít* cảm ơn ahhhh