Chương 7
Nỗi sợ trong lòng Tiêu Chiến bấy lâu đã xuất hiện sớm hơn dự tính của anh rồi. Anh luôn nghĩ rằng sẽ có một ngày fan tư sinh của Vương Nhất Bác điều tra ra anh, nhưng chỉ không ngờ rằng họ làm việc nhanh chóng đến vậy. Tuy nhiên bọn họ chính là đụng nhầm người rồi, Tiêu Chiến của chúng ta luôn dĩ hòa vi quý nhưng không có nghĩa là anh nhắm mắt làm ngơ để cái lũ người kia mặc sức xâu xé mình.
Anh bực mình đá hộp quà qua một bên, nói to trong hành lang nơi những kẻ quấy rầy còn ẩn nấp, rằng :
"Trò này xưa rồi, đừng tưởng tôi hiền, láo nháo tôi cho ăn cơm tù bây giờ".
Tiêu Chiến chính là nói là làm, anh vội vội vàng vàng đi xuống phòng bảo vệ xin được check camera hành lang. Anh cười hừ lạnh một tiếng trong lòng, lũ người các người quả cũng chỉ là những đứa nhóc bất cẩn, dù đã trùm kín nhưng cái dáng vẻ rón rén kia đã tố cáo cho tâm địa xấu xa của bọn họ. Tiêu Chiến cẩn thận lấy máy quay lại rồi bước vào thang máy để lên nhà, lúc này điện thoại vang lên âm báo tin nhắn đến từ Vương Nhất Bác.
Tiêu Tiêu ngủ chưa vậy?
Tiêu Chiến thấy rằng tốt nhất là đừng nên nói gì với họ Vương về chuyện này, lại sợ rằng hắn suy nghĩ nông nổi sẽ đem chuyện này làm lớn lên, có khi còn đánh mất cả sự nghiệp cũng nên. Chút chuyện này cũng không đáng sợ lắm, chỉ sợ rằng tương lai họ thù oán sẽ còn mang cho anh nhiều bất ngờ không tưởng nữa. Tiêu Chiến nằm dài trên giường, đầu óc vận hết công suất tưởng chừng như sắp tiền đình đến nơi, tuy lúc nãy anh rất mạnh mồm nhưng ai mà biết mình sẽ phải đối mặt với sóng gió gì tiếp theo. Nhiều lúc anh đã nghĩ rằng, yêu Nhất Bác cũng rất tốt, nhưng mà những gì anh đọc trên mạng về độ nguy hiểm của fan tư sinh lại kéo anh về hiện thực. Đã có lắm khi anh muốn trách hắn rằng tại sao lại để ý đến mình, để vô tình đẩy cả hai vào một cái vòng luẩn quẩn không lối thoát này.
Tiêu Tiêu, anh dỗi em à ? Sao không nhắn tin lại ? –Nhất Bác không thấy hồi âm liền gửi thêm một cái tin nhắn nữa.
Tiêu Chiến thở dài thườn thượt, cậu không biết chuẩn bị có chuyện gì tiếp theo đâu.
Rốt cục vẫn không thấy tin nhắn của anh, hắn liền không đợi nữa mà gọi điện trực tiếp cho anh, cuối cùng cũng nghe giọng anh ấm áp đầu dây bên kia.
"A lô".
"Tiêu Tiêu, có phải lại giận em rồi không ? Nếu em làm gì sai, em xin lỗi trước. Có những chuyện cả ngày khiến anh chịu stress, em không biết..." Vương Nhất Bác tiếp tục luyên thuyên xin lỗi anh trong cuộc gọi mà chẳng có lý do nào.
"Khoan, nghe tôi nói này..." Tiêu Chiến cuối cùng cũng không nhịn được mà cắt ngang lời hắn.
"Vâng, anh nói đi em nghe".
"Tôi đang nghĩ rằng, liệu có phải chúng ta đang tự làm khổ nhau không ?" Một câu nói bâng quơ của anh mà làm tận sâu đáy lòng Nhất Bác đau đến cùng cực.
"Tại sao lại làm khổ nhau? Anh nói vậy là sao ?".
"Cậu là một vận động viên nổi tiếng với số lượng fan khủng đến không ngờ, tôi chỉ là một người bình thường không hơn không kém. Cậu có từng nghĩ đến một ngày, giả sử nhé, fan của cậu phát hiện ra rằng chúng ta yêu nhau, họ quyết định thoát fan và cậu mất đi lưu lượng..." Tiêu Chiến đè nén cảm xúc của mình nói ra những lời mà chính anh cũng cảm thấy thật khó nghe.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic][Bác Quân Nhất Tiêu] Yêu em qua dòng tin nhắn
FanfictionTác giả : Mie Thể loại : tay đua x phóng viên, ngọt, có chút ngược , HE Khoảnh khắc nhìn những kẻ trên mạng công kích Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thậm chí ghét bỏ danh tiếng này của mình ..... "Mình phải lòng nhau từ khi nào ấy anh nhỉ ?" "Anh cũng...