Yêu em qua dòng tin nhắn - Chương 8

3K 228 4
                                    

Chương 8

Vì tối qua cũng đã muộn rồi nên Vương Nhất Bác đành năn nỉ Tiêu Chiến muốn rớt lưỡi để được ngủ lại nhà của Tiêu lão sư. Dù hắn kiểu gì cũng về nhà mình vào giờ đấy được vì Bắc Kinh là thành phố sống về đêm, tuy nhiên kiểu gì kiểu, hắn vẫn cứ khăng khăng rằng ngoài kia đêm đen đã buông sợ sệt như một tiểu cô nương  làm Tiêu Chiến nghe đến ngán ngẩm , đành chấp nhận cho hắn ngủ qua đêm nhà mình nốt  đêm nay. Nói là ngủ nhà Chiến ca nhưng không phải như mọi người nghĩ đâu, Tiêu Chiến quán triệt cho hắn một chiếc ghế sofa và một cái chăn mỏng, còn anh sẽ trực tiếp đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Vương Nhất Bác tiếc nuối đành ngủ ngoài ghế bành , nhưng mà thôi chả sao, thời gian sau này còn dài, đến lúc đấy rồi muốn làm gì cũng được.

..........

Bảy giờ ba mươi sáng, trời bên ngoài vì hạ nhiệt độ mà đổ cơn mưa lâm thâm. Bầu trời xám xịt mây mù, mùi hơi đất bốc lên gai người. Tiêu Chiến vì tiếng mưa ngoài cửa sổ mà tỉnh giấc, lúc anh xốc chăn bước xuống giường liền cảm thấy vô cùng lạnh, định nằm thêm một lúc nữa thì chợt nhớ ra có một người còn nằm ngoài phòng khách nhà mình. Chẳng ngoài dự đoán, Vương Nhất Bác dù ngủ say nhưng vẫn co ro trong cái lạnh đầu sớm, đầu lông mày hơi nhíu vì khó chịu.

Tiêu Chiến thở dài, đi vào phòng đem chăn bông ra đắp cho hắn, miệng khẽ than thở một câu :

'Rõ khổ, chăn ấm nệm êm ở nhà thì không nằm lại chạy đến đây chịu rét, dại thế không biết".

Nhìn ngắm Nhất Bác ngủ một hồi lâu. Đầu anh chợt tua về ký ức của đêm hôm qua, lần đầu anh thấy ngôi sao thể thao này khóc đến đỏ hoe khóe mắt, bộ dạng tiều tụy đứng trước anh mà nói tiếng chẳng ra tiếng, lời chẳng ra lời. Và cũng là lần đầu tiên mà anh được nhìn một Vương Nhất Bác mất kiểm soát, nổi giận đập đồ đùng đùng vô cùng đáng sợ. Nhưng mà, hình ảnh hai người ôm lấy nhau nấc nghẹn trong nước mắt mới là đáng nhớ nhất, cũng không lâu sau đó liền cãi nhau một trận xem ai khóc nhiều hơn ai, Tiêu Chiến thấy rằng từ khi quen cậu nhóc này, bản thân mình cũng trở nên trẻ con rồi thì phải.

Trước đây Tiêu Chiến cũng có vài mối tình thoáng qua, bảo là đến tuổi này mà chưa từng yêu ai thì là điêu. Chỉ là chưa từng có ai vì anh mà hỏi rằng anh có vui không hay là anh có buồn không, cũng chưa từng có ai mà đau khổ vì tình cảm dành cho anh cả. Tiêu Chiến thực sự vô cùng cảm động, nhìn cặp mắt sưng húp của người kia mà đột nhiên thấy xót xa. Hóa ra hai mươi sáu năm nay, người khiến mình thổn thức lại vừa gần mà cũng vừa xa như vậy. Muốn đưa tay ra vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước mắt Vương Nhất Bác thì thấy hắn cựa quậy nên đành rụt tay lại, bỏ ra gian bếp làm đồ ăn sáng.

Sau khi anh quay gót bước đi, hắn mới từ từ mở mắt ra. Rõ ràng hắn đã tỉnh từ lúc nghe thấy tiếng lê dép của anh từ trong phòng ngủ ra, tuy nhiên lại nằm im lặng nhắm mắt xem anh có chịu để ý đến mình hay không. Nghe thấy anh thở dài tiếc rẻ vì để mình chịu lạnh, cảm nhận được cái chăn dày anh đắp lên cho mình và cả nhắm mắt hờ hờ để biết rằng anh đã nhìn ngắm mình một hồi, ánh mắt theo hắn nghĩ chính là kiểu "đong đầy yêu thương".

[Longfic][Bác Quân Nhất Tiêu] Yêu em qua dòng tin nhắn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ