#11

2.1K 199 11
                                    

Chào tạm biệt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác liền về nhà, hắn sợ bản thân chẳng gượng được nữa.

Vương Nhất Bác vào thẳng nhà vệ sinh phun ra một ngụm máu mà từ lúc ở nhà Tiêu Chiến đến giờ đều cố nuốt ngược vào bụng, hắn không muốn để anh nhìn thấy bản thân mình ở trạng thái như vậy.

Đây là lần thứ hai hắn dùng pháp lực ở không gian này, đúng là không giống như lần trước chỉ ra vài ngụm máu, ho vài tiếng, cũng không đau.

Lần này, hắn sử dụng một lượng lớn pháp lực, lại còn trong một thời gian dài, bây giờ nguyên thần cứ như đang thiêu đốt, pháp lực của Vương Nhất Bác thuộc hệ thủy nên cơ bản là rất lạnh, nhưng bây giờ từng mảng linh nguyên trong cơ thể hắn giống như đang chuyển động ra lửa.

Nóng, thật nóng tưởng chừng có thể đem hắn đốt ra thành tro.

Hắn ngồi một góc, mồ hôi nối nhau chảy xuống, mặt chẳng còn chút huyết sắc, một mình chịu đựng cơn đau đang giày xé tâm can.

Vương Nhất Bác đưa tay mình ra trước mặt, phát hiện cơ thể hắn đang dần trở nên trong suốt, lẽ nào là hắn đang biến mất sao? Hắn còn chưa mang Tiêu Chiến về Hoa giới, sao có thể như vậy được?

Vương Nhất Bác cố đi đến kệ sách lấy xuống Thủy thuật thư lật trang cuối, hình ảnh Thủy chủ xuất hiện.

Thủy chủ nét mặt đầy lo lắng: "Con làm sao vậy? Có phải là lại dùng pháp lực rồi không?"

Hắn gật đầu.

Thủy chủ nhăn mày: "Sao con không nghe lời ta bảo? Con là không biết hậu quả hay là giả vờ không hiểu lời ta?"

Vương Nhất Bác đến thở cũng khó khăn nói: "Con...thật sự hết cách rồi...lúc đó không phải con thì không có ai giúp được huynh ấy..."

Thủy chủ thở dài: "Con thật là... Bây giờ làm mình trở thành cái dạng này rồi, con không thể tiếp tục ở đó được, nếu không con sẽ vĩnh viễn không gặp được Hoa thần của con nửa đâu, đặt tay lên trang sách này ta giúp con quay về Thủy cung, đợi con bình phục rồi trở lại tìm nó."

Vương Nhất Bác do dự: "Nhưng con đột ngột biến mất như vậy..."

Thủy Chủ ngắt lời: "Nhanh lên, không còn nhiều thời gian cho con đâu, con muốn vĩnh viễn không được gặp nó thì cứ ở lại đó!"

Vương Nhất Bác cứ thế mà trở về Thủy cung, chẳng để lại một lời nào...
.
.
.
.

Vẫn như mọi ngày, Tiêu Chiến vẫn đang chuẩn bị đến sở cảnh sát, anh bước ra cửa, chợt nhớ đến khuôn mặt kia, anh đi xuống bãi đổ xe ngó nghiêng chiếc motor, nhớ đến việc hắn từng đòi chở anh đi làm bằng motor. Anh ngồi vào xe lại nhớ đến lần ánh mắt chạm nhau của anh và hắn, anh không biết tại sao trong mắt mình lại toàn hình ảnh của Vương Nhất Bác, từ khi hai người quen biết, hắn lúc nào cũng kè kè theo bên cạnh anh, lại luôn là người xuất hiện lúc anh gặp nguy hiểm, anh giống như đã quen với sự hiện diện của hắn, lúc này có chút hụt hẫng trong lòng...
.
.
.

Bước vào phòng đội trọng án, nhìn đến chiếc ghế phó đội kia vẫn trống không, anh nghĩ hôm qua hắn một mình đánh ngã gần hai mươi người có lẽ là đang nghỉ ngơi thôi. Nghỉ thì nghỉ cũng không báo một tiếng. Trừ lương!

[BJYX]  Chấp Niệm Duy NhấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ