#12

2.1K 208 6
                                    

Đêm càng lúc càng lạnh, cái lạnh nhất lại là trái tim.

Tiêu Chiến ngồi xuống sàn nhà, đầu tựa vào khung kính, nhìn ly rượu trong tay bất giác lại mỉm cười, anh là tự cười bản thân mình lại có ngày như vậy, anh cho phép mình say, xem như là ngày cuối cùng anh buồn lòng vì cái loại chuyện như thế này.

Tiêu Chiến rất ít khi uống rượu, vì nó sẽ ảnh hưởng đến công việc, hơn nữa tửu lượng của anh vốn không tốt, hôm nay lại uống nhiều như vậy. Anh ngồi ôm đầu gối co ro một góc, chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như lúc này.

Chợt có tiếng chuông cửa, phải rất lâu anh mới nghe thấy, anh cố gắng đứng dậy để ra mở cửa, đầu óc như đang quay cuồng khiến anh đi không vững nữa, khó khăn mới ra được tới cửa, với tình trạng của anh hiện tại có muốn đề phòng thì cũng khó, người xấu bắt đem giấu luôn còn được. Nhưng anh đâu có nghĩ nhiều như vậy, cứ thế mở cửa...

Tiêu Chiến ngước lên nhìn, vì men rượu vẫn còn trên người, anh lờ mờ nhìn thấy một thân ảnh cao, gương mặt thanh tú, ánh mắt dịu dàng.

Người nọ là Vương Nhất Bác.

Không nhịn được nữa nước mắt cứ vậy mà lần nữa rơi xuống, chắc là anh đang nằm mơ thôi, làm gì có chuyện tốt như vậy, đang nhớ một người, người đó liền xuất hiện. Nhưng cho dù là mơ cũng được.

Tiêu Chiến bước lại gần Vương Nhất Bác hai tay đặt lên mặt hắn nói: "Là mơ phải không?"

Anh cười nhẹ kéo hắn lại đặt lên môi một nụ hôn, sau đó nhìn khuôn mặt hắn anh nghĩ, hắn không phản kháng, vậy thật sự là mơ rồi đi.

Vương Nhất Bác bị nụ hôn của anh làm bất ngờ. Nhìn khuôn mặt đỏ hồng đang ủy khuất của anh, anh là đang say sao? Hắn nhìn anh cười khổ.

Tiêu Chiến nhíu mày: "Không được cười, cười tôi sẽ hôn đó."

Anh vừa nói hết câu, hai bờ môi lần nữa chạm nhau, lần này không phải anh mà là Vương Nhất Bác, hắn nói: "Cái của huynh không được tính là hôn, có muốn biết hôn là thế nào không? Ta dạy huynh."

Hắn đưa tay ra sau gáy kéo anh vào nụ hôn sâu, hắn buộc anh mở miệng, đầu lưỡi đang điên cuồng quấy rối trong khoang miệng, anh mở to mắt nhìn hắn, bao nhiêu khí lực đều bị hắn nuốt sạch, khiến anh thở cũng thật khó khăn, môi hắn rất mềm, có vị rất ngọt, mùi rượu vẫn còn, càng khiến cho người say khó dứt, cánh môi anh bị cắn rỉ máu hắn liếm nhẹ qua giống như một sự dỗ dành. Mặt anh đỏ lại càng thêm đỏ. Tim đập liên hồi.

Vương Nhất Bác kéo anh ôm vào lòng thật chặt, giọng nói từ cổ họng phát ra mang đầy ý cười: "Học được chưa?"

Tiêu Chiến cười nói: "Giấc mơ lại thật như vậy, nên tỉnh lại rồi."

Vương Nhất Bác kề bên tai anh nói: "Không phải mơ, là thật."

Lúc này anh chợt phản ứng đẩy Vương Nhất Bác ra, giọng nói chứa u uất: "Sao có thể chứ?"

Vương Nhất Bác nắm vai anh, nhìn thẳng vào mắt anh, anh gục mặt tránh né, hắn nói: "Nhìn ta."

Một tia lý trí không thắng nổi men rượu đang dây dưa trong người, anh chính xác đã bị cảm xúc làm chủ rồi. Anh nhìn vào mắt hắn. Người đang đứng trước mặt không phải là người lúc nào anh cũng mong chờ sao? Nhưng mà... Không thể....

[BJYX]  Chấp Niệm Duy NhấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ