#21

1.7K 187 6
                                    

Tiêu Chiến vừa bước ra, liền nhếch môi cười một cái, ánh mắt hơn hai mươi người lập lức dồn về phía anh.

Một người đàn ông trung niên đứng đầu nhóm người, mặc âu phục, tóc dài cột đuôi ngựa đi vài bước về phía Tiêu Chiến như để nhìn cho rõ, lập tức nhíu mày xong cười ra tiếng, nói: "À, còn tưởng ai, hoá ra là tiểu cảnh sát đây mà."

Lão ta vừa nói xong đám người phía sau kẻ lùi, kẻ rút súng chĩa về hướng Tiêu Chiến. Lão đưa tay làm động tác dừng, bọn thuộc hạ, hạ súng nhưng vẫn còn mấy phần cảnh giác với anh.

Tuy không nhìn được nhưng Tiêu Chiến cảm thấy được ánh mắt Vương Nhất Bác đang đăm đăm nhìn về phía mình, có vẻ không dễ chịu mấy, khiến anh lạnh sống lưng, anh thở ra một tiếng nói: "Hoá ra là Đình chủ tịch, lại gặp nhau rồi, bao lâu không gặp, ngài đã chuyển sang làm ăn phi pháp rồi nhỉ?"

Lão ta là Đình Tấn, một nhân vật lớn khá có tiếng tăm, từng vài lần quấy rối Tiêu Chiến, và một lần bắt anh để làm chuyện không đứng đắn, bị Vương Nhất Bác đánh tơi bời cùng gần hai mươi thuộc hạ thất tha thất thỉu bỏ chạy. Bây giờ lại gặp lại vẫn chưa từ bỏ ý định với Tiêu Chiến, giọng anh vẫn trấn tĩnh tiếp tục nói: "Ông hãy đầu hàng đi, cảnh sát đã bao vây cả chỗ này rồi."

Đình Tấn ngoắc tay bảo: "Đưa ra đây!" Một đám người không rõ là bao nhiêu lôi lôi kéo kéo, Tiêu Chiến mở to mắt nhìn, mười người theo hỗ trợ đều bị bắt, còn có Kỷ Lý, Lưu Hải Khoan, Vu Bân.

Vu Bân bị súng kề sát đầu, mặt đầy khó chịu giãy dụa tới lui quát: "Thả lão tử ra! Chúng bây biết ông đây là ai không còn dám bắt hả?" Xong nhìn qua Tiêu Chiến yểu xìu nói: "Chiến Chiến, xin lỗi."

Đình Tấn nhìn thẳng Tiêu Chiến cười khẩy một tiếng rồi nói: "Đến đây để bắt tôi? Dựa vào em sao? Ngoan ngoãn về nhà với tôi, em muốn gì cũng được, tôi bồi."

Trong lòng có chút hoảng loạn, Tiêu Chiến nhìn qua đám người bị bắt một lượt, vẫn không thấy Vương Nhất Bác đâu, anh cố gắng lấy lại bình tĩnh nói: "Nhưng tôi cần thời gian suy nghĩ một chút có được không?"

Đình Tấn tiến lại gần anh thêm một chút, mắt đối mắt nói: "Được, cho em một chút thời gian, nhanh lên tôi không đủ kiên nhẫn."

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn ở phía xa thấy bóng dáng Quách Thừa hẳn là viện trợ đã đến rồi anh không chần chừ thêm nói: "Được, nhưng ông phải thả bọn họ ra trước."

Đình Tấn thầm nghĩ nơi này là địa bàn của lão, cứ giả vờ thả trước rồi sao đó diệt hết cũng chưa muộn, một bên làm ăn hời, lại còn có được mỹ nhân, tâm trạng lão chợt tốt lên. Lão ghé sát tai anh, mũi lão cơ hồ còn chạm nhẹ vào khiến anh dựng cả lông tơ, nhưng anh vẫn đứng yên, hai tay nắm chặt.

Đình Tấn nói: "Em còn điều kiện với tôi? Nhưng có thể nể mặt em, tôi tha cho chúng."

Nói rồi lão liền xoay mặt về phía thuộc hạ phất tay: "Thả."

Tiêu Chiến tranh thủ lúc lão quay mặt đi, nhìn hướng quân viện trợ gật đầu một cái, cảnh sát hiểu ý, từ bốn phía lập tức lao vào, khung cảnh thập phần hỗn loạn. Tiêu Chiến vội rút súng ra nhắm vào Đình Tấn, hai mày lão ta nhíu chặt vào nhau, ánh mắt đầy giận dữ.

[BJYX]  Chấp Niệm Duy NhấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ