#25

1.7K 157 7
                                    

Sau khi trở về Thủy giới việc đầu tiên Vương Nhất Bác làm là sắp xếp chỗ ở cho Tiêu Chiến, cơ bản là có thể kêu thuộc hạ làm hoặc là không cần thuộc hạ, hắn chỉ cần động đến chút pháp lực là có thể lập tức có ngay một căn phòng tốt. Nhưng không, hắn muốn tất cả đều tự tay hắn làm, hắn đường đường là Thủy thần lại đi làm mấy chuyện như quét dọn, treo rèm, thuộc hạ xung quanh không khỏi kêu khổ. Đủ để thấy người sẽ ở căn phòng này với hắn có bao nhiêu quan trọng. Không thể đắc tội.

Vương Nhất Bác bận bịu chạy đông chạy tây lại có một cái đuôi nhỏ họ Tiêu tên Chiến ở phía sau hắn. Hắn đang treo tấm rèm ở đầu giường, Tiêu Chiến nắm lấy tay áo dài rộng của hắn kéo kéo nói: "Nhất Bác, đệ cần gì phải vậy, ta đến ở nhờ lại còn bắt gia chủ tự tay dọn phòng cho mình, hay cứ để ta tự làm đi, ta thấy rất ngại."

Vương Nhất Bác treo xong tấm rèm quay qua nhìn Tiêu Chiến, hai mày hắn nhíu lại có vẻ không vui nói: "Với ta không được nói ngại, huynh còn nói như vậy, ta liền không quan tâm đến huynh nữa."

Tiêu Chiến mặt đầy ủy khuất đi tới ôm hắn, vùi đầu vào cổ hít lấy một hơi đầy mùi hương quen thuộc, giọng đặc biệt nhẹ nhàng: "Không nói nữa là được chứ gì."

Vương Nhất Bác cũng choàng tay ôm anh nói: "Sở dĩ ta làm vậy là để huynh lúc nào cũng có thể thấy được hình bóng của ta, để từng ngóc ngách của căn phòng đều là hương vị của ta. Ta không muốn huynh nghĩ đến ai khác ngoài ta. Chỉ có thể là ta, hiểu không?"

"Vậy cũng là quá tâm cơ đi?"
.
.
.
Vương Nhất Bác rất nhanh chóng đã chuẩn bị xong căn phòng cho Tiêu Chiến. Phòng của anh nằm ở hướng Tây, hướng Đông là thư phòng, còn phòng hắn ở giữa phòng anh và thư phòng. Hắn bảo như vậy để thuận tiện giúp đỡ anh hơn.

Việc thứ hai sau khi hắn về Thủy giới nhất định phải làm là đi chịu phạt ba đạo lôi của Thiên giới ở Lôi Phong điện. Một đạo lôi phải chịu tương đương với chín tia sét, ba đạo lôi đồng nghĩa là hắn phải chịu hai mươi bảy tia sét. Đó là hình phạt mà hắn phải chịu khi nghịch thiên đảo lộn trật tự của một không gian khác.

Hắn hoàn toàn cam tâm tình nguyện.

Vương Nhất Bác yêu một người, yêu đến một thân đầy thương tích cũng không từ bỏ, hắn không cần cảm kích, cũng không cần nêu tên hắn lên cổ vũ hay ca ngợi. Hắn không cần, thứ hắn cần chỉ là tình yêu chân thành của người hắn yêu mà thôi.

Ở đây ngày đêm không khác biệt, chỉ có thể dựa vào giờ giấc mà tính ngày đêm, Vương Nhất Bác đêm này ngủ lại phòng Tiêu Chiến, hắn lo anh lạ chỗ ngủ không quen. Thuộc hạ đều được kêu lui về nghỉ ngơi, dù có thấy gì cũng chẳng ai dám bàn tán, chỉ tự biết Thủy thần của hắn và vị khách Hoa thần kia quan hệ không tầm thường.
Trên chiếc giường gỗ vừa đủ để hai người nằm, Vương Nhất Bác nằm phía ngoài ôm lấy anh, để anh nằm trọn trong vòng tay hắn, ấm áp xen lẫn hạnh phúc đang trào dâng trong lòng anh.

Kỳ thực, có đôi lúc rất mong thời gian sẽ dừng lại ở một vài khoảnh khắc, để thời khắc đó tồn tại lâu hơn một chút, để được cảm nhận dài hơn một chút.
Nhưng rồi cho dù thời gian có thật sự dừng lại, cho dù khoảnh khắc ấy có đẹp đẽ như thế nào đi nữa thì cũng sẽ có lúc nó trở thành quá khứ, vậy thì hãy chấp nhận, để nó mãi đẹp nhất ở thời khắc đó, không cưỡng cầu, không sầu não, cứ thế trở thành một hồi ức mà khi nghĩ đến có thể khiến ta mỉm cười.

[BJYX]  Chấp Niệm Duy NhấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ