#13

2.1K 200 10
                                    

Vương Nhất Bác không biết đã thức dậy từ lúc nào, nhìn người đang ôm chặt mình không buông, hắn đang rất thích thú muốn nhìn biểu cảm của Tiêu Chiến khi tỉnh lại. Hắn lấy ngón tay sờ quanh ngũ quan của Tiêu Chiến, khuôn mặt anh khi ngủ nhìn rất ngoan ngoãn, đuôi mắt hơi cong lên, ngón tay hắn dừng lại ở môi, cũng là lúc anh tỉnh giấc.

Đầu có chút đau, mắt hơi nhíu lại vì phải tiếp nhận ánh sáng đột ngột, lúc này anh mới phát hiện Vương Nhất Bác đang ở bên cạnh nhìn mình, anh ngồi bật dậy nhích qua một chút, miệng ấp a ấp úng: "Cậu... Cậu... sao lại..."

Vương Nhất Bác cười: "Huynh nói xem sao ta lại ở đây?"

Tiêu Chiến như nhớ ra được điều gì đó đưa tay đỡ trán tránh né ánh nhìn của Vương Nhất Bác, thầm nghĩ đêm qua mình đã..., quá mất mặt.

Hắn là đến từ cái thời nào đó xa xôi, vậy anh chẳng phải là đến cùng một chổ với hắn sao? Cũng nên thay đổi ngữ khí cho giống một chút.

Vương Nhất Bác ngắt dòng suy nghĩ của Tiêu Chiến nói tiếp: "Đêm qua huynh thật là phóng khoáng, ta cười thì đòi hôn ta, còn nói cái gì mà đệ biến mất thì ta phải làm sao, ta không chịu nổi, còn nữa ôm ta không chịu buông ra, còn..."

Chưa nói xong, Tiêu Chiến mặt đỏ bừng ngắt lời, mắng hắn: "Đệ im miệng! Đệ là cái đồ xấu xa, sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, lại xuất hiện lúc ta không tỉnh táo, Aaaa mất mặt quá."

Vương Nhất Bác xoay mặt anh lại nói: "Ta sẽ không nói với ai, sẽ không mất mặt."

Tiêu Chiến nhích lại gần nhìn hắn: "Đệ thật sự không nói?"

Vương Nhất Bác đáp: "Không nói."

Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm: "Mấy giờ rồi?"

Vương Nhất Bác: "6 giờ 30 phút."

Tiêu Chiến giật mình đi khỏi giường nói: "Đệ cũng về chuẩn bị đi, còn phải đi làm!"

Đẩy Vương Nhất Bác ra khỏi phòng rồi đóng cửa. Anh bước vào phòng tắm, trong đầu lại hiện lên vài hình ảnh tối qua, hai tay đặt lên mặt, nhìn vào gương vỗ vỗ thầm nhủ thôi xong rồi, xong rồi tiết tháo trong sạch bao nhiêu năm cứ thế mà rơi hết vào tối qua rồi...
.
.
.
.

|Sở cảnh sát

Vì đi khá trễ nên mọi người đều tới đủ, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bước vào thu hết ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người.

Cả phòng ai nấy cũng kêu lên: "Phó đội Vương?"

Vương Nhất Bác mặt lạnh, không nhếch lên nổi một nụ cười xã giao chỉ gật đầu.

Tiêu Chiến lại cười tươi nói: "Cậu ấy chỉ bận chút việc riêng, gấp gáp nên không kịp thông báo thôi."

Kỷ Lý dở giọng trêu chọc: "Sếp nha, mấy tuần nay hiếm khi cười tươi như vậy rồi, tấm thân này bị tâm trạng kia của sếp làm cho héo mòn theo luôn..."

Quách Thừa nhìn Vương Nhất Bác nghi hoặc: "Nghe bảo phó đội Vương có vị hôn thê rồi đúng không? Có thể giới thiệu không?"

Tiêu Chiến đứng hình, có chút chột dạ.

Vương Nhất Bác nhíu mày liếc nhìn Quách Thừa, cậu giật mình cười khổ nói: "Tôi không có nói, tôi chỉ nghe sếp nói thôi, sếp còn bảo vị hôn thê của cậu thân phủ kim quang, sinh ra đặc biệt, xinh đẹp, giỏi giang... Tôi chỉ hơi tò mò một xíu, không có gì đâu ha."

[BJYX]  Chấp Niệm Duy NhấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ