Chương 12: Kết

5.7K 260 60
                                    

Tiếng còi cấp cứu vang lên inh ỏi, ngườ con trai ấy vẫn nhắm nghiền đôi mắt.

Vương Nhất Bác ngồi bên ngoài nôn nóng như lửa đốt, tay siết chặt anh mắt hiện đầy tơ máu.

Hơn ba tiếng, cuối cùng cánh cửa phòng cũng mở ra, anh vội vàng chạy lại hỏi.

-" Bác sĩ, em ấy sao rồi".

-" Bệnh nhân mất nhiều máu, nhưng chúng tôi đã kịp thời truyền máu nên không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ có điều phần đầu va chạm mạnh người nhà cố gắng đừng để cậu ấy kích động là được".

-" Vậy nếu có trường hợp khoing mong muốn xảy ra thì sao?".

-" Cái đó tùy, chúng tôi cũng chưa dám chắc chắn".

-" Được, cảm ơn bác sĩ".

Coi như cũng có phần nào yên tâm đi, nhưng nghe bác sĩ nói qua tình hình cậu như vậy thì tránh không để cho cậu kích động điều gì là được, mà nếu như Tiêu Chiến tỉnh lại sựt nhớ đến mới chuyện thì sẽ như thế nào.

Nhất Bác bước vào trong, Tiêu Chiến vẫn yên ổn nằm trên giường, gương mặt có đôi phần hốc hác, nhìn thấy cậu anh càng hiện lên một nỗi xót xa trong lòng.

-" Vu Bân, cậu mau cho người xử lý lão già Lâm Hào cho tôi, sau đó thu mua lại Lâm Thị đi".

Người bên kia đồng ý, Nhất Bác vốn dĩ chưa định loại trừ lão nhưng mà nếu lúc đó không tại có miệng ba hoa của lão ta thì Tiêu Chiến sẽ không xảy ra chuyện, nghĩ đến Nhất Bác không thể kiềm chế thêm một giây nào nữa.

Tiêu Chiến lờ mờ mở mắt, ánh sáng dường như khó tiếp thu với cậu, nhìn qua là Nhất Bác cậu lại nhớ đến chuyện lúc sáng, còn anh khi thấy cậu tỉnh thì vui vẻ hẳn lên.

-" Em tỉnh rồi, em có thấy không khỏe chỗ nào không? Nói anh biết đi".

Cậu không nói gì, chỉ quay sang hướng khác tránh né Nhất Bác, cứ nhìn anh cậu càng nghĩ đến những lời của Lâm Hào nói, thật ra anh là con người như thế nào, chẳng lẽ anh không còn là Vương Nhất Bác lúc trước mà cậu từng quen biết.

-" Tiêu Chiến, em nói gì đi có được không? Đừng làm anh lo lắng".

Thấy Tiêu Chiến không lên tiếng Nhất Bác làm sao không lo lắng được, cậu muốn trách anh, muốn chửi anh, muốn đánh anh cũng được chỉ xin cậu đừng im lặng như vậy, tim anh rất đau.

Vẫn đổi lại là không gian im lặng, dù Nhất Bác có cố nói chuyện với cậu đi chăng nữa, cậu vẫn không trả lời.

Đã mấy giờ trôi qua, vẫn hình hài ấy, vẫn không có một câu nói phát ra từ miệng cậu.

Cánh cửa mở ra, Vu Bân bước vào kề tay Nhất Bác nói gì đó sau đó hai người bước ra ngoài.

-" Em nằm nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài mua gì cho em ăn".

Bên ngoài.

-" Đã giải quyết xong chưa?".

-" Mọi chuyện đã xong, còn con gái lão thì sao?".

-" Thưởng cho bọn thuộc hạ đi".

-" Được".

Vu Bân lại nói tiếp.

[Bác Chiến]-Định mệnh anh yêu em (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ