Chương 11

2.8K 334 5
                                    

Tiêu Chiến mệt mỏi ngồi dậy, vẫn còn thở hổn hển.

- Cảm ơn, cảm ơn đã gọi tôi dậy. - Hắn thều thào nói. Nếu tiếp tục mơ nữa, hắn sẽ chết mất. Cái đau đớn khủng khiếp đó hắn không bao giờ muốn trải nghiệm lại.

Vương Nhất Bác không nói gì, quay trở lại chỗ ngồi. Ánh mắt mang chút quan tâm dõi theo hắn.

Tiêu Chiến lau đi mồ hôi, với lấy cây quạt áp sát vào người, thổi thổi gió. Hắn cần phải thật tỉnh táo lại, quên đi giấc mộng ở địa ngục kia. Đây là lần đầu tiên trong đời Tiêu Chiến gặp phải ác mộng chân thực đến vậy, cứ như hố bọ cạp kia ấy từng diễn ra trước mắt. Có lẽ, những gì xảy ra trong Kim tự tháp này đã ảnh hưởng đến tâm lí hắn không nhỏ.

Đột nhiên, Tiêu Chiến lại bật cười. Vương Nhất Bác không hiểu vì sao hắn cười, Tiêu Chiến liền giải thích:

- Cậu... nhớ tên của tôi?

Cảm giác được Vương tử danh tiếng ngời ngời gọi cả họ lẫn tên mình, quả không tệ. Trong tất cả những người của Viện khảo cổ, ngay từ đầu Vương Nhất Bác đã tỏ thái độ chẳng để ai vào mắt.

Vương Nhất Bác không giấu bất ngờ khi nghe Tiêu Chiến hỏi vậy. Chỉ là, y lại chọn cách không trả lời.

Cũng từ đó y không nói lời nào nữa.

Cuối cùng tảng đá cũng được khoan ra, vất vả hơn rất nhiều so với tảng đá giết chết hai người khảo cổ, vì nó ở sâu hơn và lớn hơn. Việc vận chuyển các trang thiết bị khoan đá phải vô cùng cẩn thận để né tránh các chốt bẫy. Muốn phá bẫy, phá đi thiết lập ban đầu của Kim tự tháp, sẽ phải xin phép Bộ Cổ vật, rồi nghiên cứu cách làm thế nào để hạ đá tảng xuống, di chuyển cả hàng chục viên đá ra. Nên thay vì phá bẫy, Onuris quyết định chỉ né bẫy để nhanh chóng cứu người ra ngoài.

Ra khỏi nơi giam lỏng tối tăm kia, Tiếu Chiến thở nhẹ một hơi. Vậy là sống rồi. Hắn vừa bước theo sau Vương Nhất Bác vừa âm thầm quan sát xung quanh. Mọi thứ vắng lặng như tờ, im lìm trong bóng tối. Không có tiếng dơi, không có âm thanh sột soạt của bọ cạp, như thể cảnh tượng hãi hùng kia chưa từng xảy ra.

Vương Nhất Bác chẳng tỏ ra chút thân thiện nào với Tiêu Chiến. Ít nhất từng cùng vượt qua hoạn nạn (dù rằng tai ương chỉ của riêng Tiêu Chiến), cùng chia nước xẻ cơm, cùng bị nhốt chung một chỗ, Tiêu Chiến nghĩ rằng khi thoát ra, người kia sẽ bớt lạnh lùng với hắn, hay ít nhất sẽ xem hắn như người quen mà trao đổi một ít thông tin gì đó. Sự thật chứng minh hắn ảo tưởng quá nhiều. Vương tử đỉnh đỉnh đại danh cứ thế đi thẳng một đường ra ngoài, còn miễn cưỡng gật đầu khi các người thợ phá đá của Onuris chào y.

Tiêu Chiến không cách nào khác phải nhiệt tình cảm ơn những người đã vất vả khoan đá cả ngày, còn tỏ lòng thành khom người đa tạ. Thật ra thì trong giới khảo cổ, chẳng cần biết ngươi công tác ở vị trí gì, chỉ cần ngươi là người của Onuris thì đã có địa vị cao hơn một bậc.

Vương Nhất Bác vẫn là người dẫn đầu, Tiêu Chiến lần này được theo sát sau y, tiếp theo là đoàn người khoan đá. Vương Nhất Bác như cũ đưa ra lời chỉ dẫn, Tiêu Chiến được mục sở thị thế nào là vừa lướt đi vừa hướng dẫn của y. Cứ như y đã rất rất quen thuộc từng ngõ ngách của Kim tự tháp này, tới từng điểm nguy hiểm chỉ thốt ra lời cảnh báo thôi. Tiêu Chiến dễ dàng tránh các cạm bẫy, không còn chật vật như lúc đi vào. Rõ ràng, đặc quyền đi sát sau Vương tử và đi cách Vương tử đến 20 người, khác xa ơi là xa.

[Hoàn] TỬ THƯ 死信 (Bác Chiến) - BònNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ