Chapter 8

49 1 0
                                    

Bài kiểm tra của ngày hôm nay mang tên "Cướp cờ". Nghe cái tên thôi thì có lẽ mọi người cũng đã phần nào đoán được nội dung của bài kiểm tra là gì rồi. Sẽ có một lá cờ được đặt ở một nơi bất kì bên trong khu vực kiểm tra, đội nào lấy được cờ trước sẽ giành chiến thắng. Trong trường hợp đặc biệt với đội hai người, nếu một hoặc cả hai thành viên không thể tiếp tục phần thi, thì phần thắng sẽ thuộc về đội còn lại. Cũng chính vì khu vực kiểm tra là một nơi rất rộng lớn, nên các thành viên trong từng đội sẽ được phát một thiết bị hỗ trợ liên lạc để mang tính công bằng.

Có thể nói rằng, các bài kiểm tra thực địa đôi khi còn căng thẳng hơn cả những bài kiểm tra thông thường. Từng phút, hay thậm chí là từng giây, đều quí giá như nhau. Chính vì vậy mà cả Issac, Marco, January và Brooke nhanh chóng rời vị trí để đi tìm lá cờ ngay Khi tiếng chuông báo hiệu vừa vang lên.

"Lá cờ chắc chắn không nằm ở khu vực này rồi. Tôi đã kiểm tra rất kĩ, nhưng không có gì." Issac thờ dài bất lực nhìn xung quanh.

"Cậu biết được điều đó nhờ vào 'đôi mắt thần kì' của mình à?" Mặc dù chỉ là một lời nói đùa nhất thời, nhưng bằng một cách nào đó, lại giúp Issac không còn cảm thấy lo lắng như lúc trước nữa. Có vẻ như anh chàng tóc vàng hoe này luôn biết cách nói đùa trong những lúc căng thẳng nhỉ?

"Đúng vậy." Issac đảo mắt, trả lời một cách mỉa mai. "Mà nói cho cậu biết trước, đôi mắt 'thần kì' này tình cờ lại có khả năng nhìn xuyên thấu, giúp chúng ta tiết kiệm được khối thời gian để tìm lá cờ đấy!"

"Chắc chắn nó sẽ giúp tớ tiết kiệm được thời gian để đi tìm mấy chiếc tất thường xuyên bị mất tích một cách bí ẩn của mình." Marco nhún vai.

Khoé môi Issac khẽ cong lên "Cậu có chắc là không phải do cậu đã để quên chúng ở phòng của một học viên nữ nào đó chứ?"

Lời nói đùa của Issac đã khiến Marco không kiềm được bản thân mà bật cười thành tiếng, nhưng dù vậy, điều đó vẫn không ngăn được anh chàng tóc vàng cho Issac một đấm vào vai "Đùa hay đấy! Làm như cậu chưa từng dùng khả năng 'nhìn xuyên thấu' của mình cho việc gì khác ngoài tìm đồ thất lạc vậy." Nhưng Issac liền đáp trả bằng một cú huých nhẹ vào tay Marco thay vì trả lời.

Nhưng đúng là có một lần, Issac đã 'vô tình', là VÔ TÌNH dùng khả năng nhìn xuyên thấu với một người đồng nghiệp của mẹ mình khi cả hai đang bàn chuyện công việc. Khi ấy, Issac chỉ mới có 10 tuổi. Lúc đó cậu vẫn còn rất nhỏ và ngây thơ, và tò mò muốn khám phá mọi thứ về năng lực của mình. Nhưng chính sự tò mò ấy đã vô tình để lại trong Issac một nỗi ám ảnh không bao giờ phai. Cậu đã nhìn thấy những thứ mà cậu lẽ ra không nên thấy. Đây có lẽ sẽ là bí mật mà có chết thì Issac cũng sẽ không bao giờ thừa nhận. Cậu khẽ rùng mình khi nhớ lại khoảng ký ức 'kinh hoàng' đó, bỗng chốc lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Nhưng cũng may là nhờ vào khả năng nhìn xuyên thấu của mình, Issac và Marco đã không phải mất quá nhiều thời gian để xác định được vị trí của lá cờ.

"Khoan đã!" Issac dùng một tay chặn trước Marco trước khi anh chàng kịp tiến thêm bước nào. "Tôi tìm thấy lá cờ rồi!"

Ngày hôm nay em đã gặp được anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ