Phiên ngoại 2. Đi chơi hội (2)

397 39 6
                                    

Tư Nghi rảo bước trên đường cái, nàng tò mò đi từng gian hàng. Tiếng rao bán, mời chào vang lên bên tai. Tư Nghi cảm thấy, nàng thực thích những lễ hội như này!

Đi đến trước một lão giả bán kẹo hồ lô, Tư Nghi mắt sáng lấp lánh nhìn. Lão giả cười cười, đưa cho nàng một cây, nói:" Tiểu cô nương, cho ngươi! Không cần trả tiền! "

Tư Nghi lắc đầu, nói:" Lão gia gia, ta không thể lấy mà không trả tiền được! Cái này, ngươi cầm lấy, không cần thối! "

Lão giả nhìn linh thạch trên tay mình, cả kinh, nhanh chóng trả lại cho nàng, cuống quít nói:" Tiểu cô nương, cái này quá nhiều rồi! Liền mua đống kẹo hồ lô này của ta cũng dư dả a! Cô nương chỉ cần đưa ta ba đồng là được! "

"Đồng sao..." Tư Nghi trong mắt chợt lướt qua một tia thất vọng, "Ta không... "

Chưa đợi nàng nói xong, một thanh âm từ trên đỉnh đầu vang lên:" Lão gia gia, cho chúng ta ba xâu! "

Tư Nghi ngẩng đầu, hơi hơi kinh ngạc. Người tới cũng cúi đầu nhìn nàng, khóe môi lộ ra một cái ôn nhu mỉm cười.

Lão giả tiếp nhận tiền đồng trên tay người tới, đưa hắn ba xâu đường hồ lô, nói cảm tạ, sau đó đi rồi.

"Ngọc vương, là ngươi a!"

"Thánh cô nương, đã lâu không thấy! Cô nương gọi ta Minh Vũ là được!"

"Ân!" Tư Nghi gật đầu, nghĩ nghĩ, lại nói:" Nếu vậy, ngươi đừng gọi ta Thánh cô nương, kêu ta Tư Nghi liền tốt! "

Nghe vậy, nụ cười bên môi Minh Vũ sâu vài phần, híp mắt:" Hảo!"

Thấy Tư Nghi mắt trông mong nhìn đường hồ lô trên tay mình, Minh Vũ khẽ cười, ôn thanh nói:" Cho ngươi! "

Nói, hắn đưa hai xâu đường hồ lô cho nàng.

Tư Nghi kinh ngạc nhìn hắn, thấy trong mắt hắn đều là chân thành, nàng đưa tay nhận lấy, nghiêm túc nói:" Cảm ơn ngươi! Sau này có việc gì cần giúp đỡ, nếu có thể, ta giúp ngươi! "

Minh Vũ trong lòng âm thầm buồn cười, nhìn nàng nghiêm túc khuôn mặt nhỏ, hắn gật đầu. Trong lòng lại nghĩ, nếu không phải ta mua kẹo cho nàng mà là kẻ khác, kia nàng liền bị quải chạy a!

"Tư Nghi, vừa vặn ta không có việc gì làm, ngươi đi dạo phố với ta được không? "

Tư Nghi nhìn hắn, nhu nhu cười, nói:" Hảo! "

Đáng tiếc, Lam Ti ngàn phòng vạn phòng, cũng không tránh khỏi việc Minh Vũ đem Tư Nghi quải chạy.

Nếu nàng biết được, phỏng chừng sẽ tức chết đi!

Tư Nghi vui vẻ đi trên đường cái, tung tăng nhảy nhót, một đôi kim đồng lấp lánh ánh sao, trông thực vui vẻ.

Minh Vũ đi theo sau, khóe môi mỉm cười, ánh mắt nhu hòa, chọc cho một đống cô nương nhìn hắn đỏ mặt thẹn thùng.

Hắn bước đi trầm ổn hữu lực, bất động thanh sắc che chắn Tư Nghi, tránh cho người khác đụng phải nàng. Trong mắt sủng nịch chi sắc đều phải tràn ra ngoài tới.

Trong tối, một vị hồng y thiếu niên nhìn cảnh này, chép chép miệng. Thái tử điện hạ cùng công nương công khai tú ân ái, cố tình hắn lại không thể tránh a!

[ĐN Phượng Nghịch Thiên Hạ] Nghi Vũ Mặc Ti Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ