Chương 9

233 9 0
                                    

Kim JaeJoong giống như nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng, chột dạ quát: "Ai, ai thích anh!! Bộ tôi ngu hay ngốc..."

Jung YunHo nhìn cậu khẩu thị tâm phi, cúi đầu ngốc ngốc nở nụ cười, mặt cũng đỏ bừng.

"Uy! Anh cười cái gì!!" Kim JaeJoong thấy anh cười cậu, nhịn không được đẩy anh một phen, sau nhớ tới cái gì, quay đầu đi chỗ khác nhỏ giọng nói: "Anh... Anh có thích tôi không?"

Jung YunHo ngẩng đầu lên, vẻ mặt thâm tình nhìn Kim JaeJoong, nhìn đến khi Kim JaeJoong rốt cuộc chịu không nổi, mặt đỏ như lấy máu:

"Uy, tôi đang hỏi anh, anh nhìn tôi làm gì!"

Jung YunHo đưa tay nắm cằm cậu, nhẹ nhàng nâng lên để cậu nhìn anh: "Tôi thích em, thích em từ rất lâu rồi... Tôi không biết nói lời êm tai, cũng không biết nói văn vẻ gì, nhưng tôi có thể dùng tất cả sức mạnh của mình để thích giám đốc, nguyện ý vì giám đốc làm bất cứ chuyện gì..."

Kim JaeJoong nghe anh nói tim liền đập nhanh hẳn lên, đây là cảm giác thích sao? Đây là yêu sao? Vì sao Jung YunHo trong mắt cậu lại đẹp trai đến vậy...

Jung YunHo thấy cậu cũng si ngốc nhìn anh, liền khẽ nắm cằm cậu, hôn lên. Kim JaeJoong lúc này không còn kiêu ngạo ương ngạnh như ngày thường, im lặng như một con mèo nhỏ, nhẹ nhàng đưa tay ôm cổ Jung YunHo, ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn của anh.

Jung YunHo hôn thật sự ôn nhu, lưỡi cùng lưỡi giao triền, chia sẻ tình yêu cùng ngọt ngào. Kim JaeJoong đắm chìm trong đó, cậu say mê nhắm mắt lại, trong mũi trong miệng đều là hơi thở của Jung YunHo, khiến cậu cảm giác thập phần thỏa mãn.

Triền miên qua đi, Jung YunHo rời khỏi môi Kim JaeJoong. Cậu cũng miễn cưỡng nhìn anh, ánh mắt tựa hồ còn mê ly, đôi môi đỏ mọng, bị hôn qua lại thêm ẩm ướt, Jung YunHo nhìn thấy lại thêm động tâm. Anh ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Giám đốc, cảm ơn em đã thích tôi, nhưng là, tôi sợ tôi không thể yêu..."

Kim JaeJoong lập nhảy dựng lên, chỉ vào mũi anh nói: "Uy! Anh hiện tại đang nói cái gì! Bổn thiếu gia thích anh, anh nhất định phải thích bổn thiếu gia! Cái gì có thể yêu với không thể yêu, tôi mặc kệ!" Cậu nói xong, lại trừng mắt nhìn anh: "Sau này không cần gọi em là giám đốc, gọi em... Khụ... JaeJoong là được rồi."

Jung YunHo bị bộ dáng đáng yêu của cậu làm cho cười rộ lên, gật gật đầu lại ôm cậu vào lòng: "Được, anh sẽ cố gắng vì em. Nhưng bên chủ tịch phải làm sao bây giờ?"

Kim JaeJoong mím môi: "Dù sao ba cũng không tìm thấy, đến lúc đó rồi nói sau!" Cậu dựa vào lòng Jung YunHo một cách tự nhiên, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh: "Cái kia... YunHo, ngày mai em sẽ làm bữa sáng, em sẽ giặt quần áo..."

YunHo lắc đầu, đau lòng nói: "Không cần, anh có trách nhiệm chiếu cố em thật tốt, hơn nữa anh sợ em bị thương."

"Uy! Anh đang khinh thường em hả?!" Kim JaeJoong không thuận theo, chu miệng lên: "Em là nam nhân!"

Jung YunHo hiểu ý cười cười: "Được, vậy sáng mai anh gọi em. Giờ em ăn tối trước đi."

Kim JaeJoong thuận theo cầm lấy bát cơm, sau đó ngồi trên giường ăn: "Nếu em nấu cơm không ngon bằng cô gái kia... Anh có không thích em không?" Cậu đang ăn cơm, thật cẩn thận hỏi, đôi mắt to tròn nhìn Jung YunHo.

Bảo vệ Boss [Trung Văn YunJae]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ